Là người trợ lí đắc lực nhất, Tống Lĩnh luôn luôn làm tốt phận sự của mình.
Hai mẹ con Phương Lan đúng là bị ném ra ngoài cửa.
Biến thành trò hề trước mặt những người công nhân làm vườn.
Giày cao gót của Phương Lan dẫm trên đường lát đá cuội, bị xô ngã khiến một chân khuỵu trên mặt đất, bàn tay che mắt cá chân kêu đau.
Tống Lĩnh đứng trước cửa nhà cung kính nhìn bọn họ, xe kêu tới đã dừng trước cổng, Phương Lan còn muốn nói nhưng bị Tống Lĩnh cắt ngang.
"—— Phu nhân, bà vẫn nên đi về trước đi."
Phương Lan bực tức: "Cố Tu Nghĩa không hiếu thuận thì thôi đi, cậu mà cũng dám đối xử với ta như vậy!?"
Âm thanh của bà không nhỏ, khiến một vài công nhân làm việc trên mặt cỏ phải nhìn qua, thì thầm nói nhỏ với nhau.
Phương Khải Minh ngại mất mặt, đi đến bên cạnh bà ta nhỏ giọng nói: "Mẹ, ở đây nhiều người nhiều miệng, có chuyện gì chúng ta trở về rồi nói..."
Phương Lan lúc này mới lấy lại tinh thần, nhớ tới hiện tại đã không còn đứng ở trong phòng nữa.
Gió đông thổi qua khiến gương mặt bà cứng đờ, khẽ đảo mắt nhìn xung quanh, nhận thấy có không ít ánh mắt đang cười nhạo rồi lại giấu đi.
Giữa ban ngày ban mặt lại bị đám đông nhìn chăm chú, Phương Lan cũng không tiếp tục la lối khóc lóc, dừng vài giây, cuối cùng chống lên cánh tay Phương Khải Minh xiêu vẹo đứng lên.
"Ta nhất định sẽ đón con trai ta trở về."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-thu-khiem-thinh-quyet-dinh-buong-xuoi-bong-duoc-yeu-thuong/2710891/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.