"Nào Tiểu Cố, tới uống chén trà."
Mười phút sau, Cố Tu Nghĩa ngồi trên ghế sô pha trong phòng làm việc, nhận lấy chén trà nhỏ bằng sứ trắng, lễ phép nói: "Cảm ơn."
Trình Vân Tú dịu dàng cười cười: "Đừng khách sáo, thời gian cũng không còn sớm, tôi định cũng Tử Chương ra ngoài mua ít rau, nếu không bận buổi tối có thể ở lại ăn cơm không?"
Cố Tu Nghĩa cũng không từ chối đưa đẩy: "Được, vậy tôi đây làm phiền rồi."
Trình Vân Tú cười lắc đầu, lại vỗ vai Kỷ Nguyễn: "Tiểu Nguyễn muốn ăn cái gì?"
Kỷ Nguyễn nâng chén lên uống trà, nghe vậy liền lắc đầu: "Em ăn cái gì cũng được, không phải sư tỷ muốn làm món đặc sản sao?"
Trình Vân Tú nghĩ: "Được, vậy để bọn cô tự chọn món, đến lúc đó em đừng ghét bỏ nha."
"Sao thế được?" Kỷ Nguyễn cười: "Em nhất định sẽ ăn thật ngon."
"Ha ha ha ha, được," Trình Vân Tú xua xua tay: "Hai người cứ nói chuyện đi, cô đi ra ngoài một lát."
"Cảm ơn cô giáo." Kỷ Nguyễn vẫy tay chào.
Cố Tu Nghĩa cũng cười nhạt gật đầu tỏ ý.
Bóng dáng hai mẹ con biến mất sau cửa, Kỷ Nguyễn mới quay đầu lại nhìn Cố Tu Nghĩa.
Người nọ đặt lại chén trà lên bàn, thân trên hơi khom, khuỷu tay đặt trên đùi, năm ngón tay nắm lại, nhìn qua có vẻ trầm mặc không dễ tiếp cận.
".... Anh uống miếng trà đi" Kỷ Nguyễn đẩy chén trà về phía Cố Tu Nghĩa, nói: "Rốt cuộc có chuyện gì thế?"
Cố Tu Nghĩa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-thu-khiem-thinh-quyet-dinh-buong-xuoi-bong-duoc-yeu-thuong/2710834/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.