Sáng sớm, ba Đức đi làm sớm nên buột mẹ Hà phải chở con ghẻ đi học, còn Hạ Chi thì đi chung với bạn rồi.
Ấy thế là, vì chưa hết giận nhau mà hai mẹ con chỉ ậm ừ không nói với nhau mấy lời.
Bầu không khí rơi vào trầm tư.
Lúc đi được nửa đường, mẹ Hà không nhịn được nên lên tiếng trước.
“Vốn tôi cũng không muốn nói chuyện với mấy người. Nhưng nhìn cái bộ dạng của anh đúng là tôi không nhịn được.”
“Con, con có làm sao đâu?”
“Vậy sao? Vậy cái bộ dạng ủ rũ của anh là như thế nào hả? Nhìn qua cứ như là ông chú U50 đã trải qua hai lần dang dở vậy.”
“...” Khánh Minh thật muốn hỏi, hắn thật sự đã tàn đến thế rồi sao?
Mẹ Hà biết có người cũng sẽ lấp liếm sang chuyện khác, bà hỏi thẳng chủ đề.
“Hai đứa bị cái gì thế?”
Vậy mà, thanh niên kia cũng chẳng chịu hó hé lấy nửa lời: “Bọn con... vẫn bình thường mà. Thật sự không có gì đâu mẹ.”
Mẹ Hà hừ một tiếng: “Thế mấy hôm nay làm gì mà không nói chuyện với nhau?”
“Thì tại... cũng chẳng có gì để nói thôi.”
“...”
Cuộc nói chuyện bỗng dưng trở về trầm mặc, qua một lúc lâu mẹ Hà bất ngờ thở dài một hơi dài thật dài.
“Ờ đấy, bây giờ đủ lông đủ cánh rồi nhỉ. Đúng là con cái lớn rồi, có suy nghĩ riêng rồi thì đều không thèm chia sẻ với ba mẹ nữa mà.” Mẹ Hà bắt đầu than thân trách phận, “Hồi nhỏ tôi thương, tôi lo, muỗi chích có một chút tôi cũng xót cả ngày trời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-tho-khong-an-ca-rot/365250/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.