“Anh, anh cho em ngủ chung đi mà.”
Người nào đó đang bắt đầu cười thầm.
Tự dưng, hắn cảm thấy cái chuyện thằng bạn thân làm chẳng hề nhảm nhí nữa mà thật sự rất có ý nghĩa.
“Không được đâu nha, lỡ như ngày mai em lại méc với mẹ là anh giở trò biến thái với em thì sao?”
“Vậy, vậy em không nói là được phải không?”
Khánh Minh ậm ờ, nhưng mà lại lần nữa cự tuyệt.
“Như vậy cũng không được. Hai chúng ta không nên ngủ chung đâu hay là em lên ngủ với ba mẹ đi.”
“Nhưng mà, phòng ba mẹ anh còn có chú Đức nữa mà.”
Hạ Chi vì sợ mà ra sức năn nỉ, cái gì được hay không được cô bé cũng chẳng quan tâm. Dù sao thì hồi nhỏ cùng thường xuyên ngủ chung với anh mà.
“Thì sao?” Khánh Minh vẫn cứ mặt dày mà làm giá.
“Thì... chú Đức là con trai mà.”
Hạ Chi ngây thơ đáp, Khánh Minh nghe vậy khẽ cười, hình như hắn cũng là con trai đấy, nhưng nghĩ thì nghĩ vậy thôi, hắn vẫn cứ tiếp tục giả ngu ngơ mà hỏi lại.
“Ừ, vậy thì sao?”
"Vậy thì..."
Thì sao nhỉ?
Hạ Chi cũng không rõ nữa.
Cô bé nghĩ ngợi một lúc rồi chu môi đáp:
“Thì... thì chật.”
“...”
“Trên phòng cô chú có hai người rồi, nếu em còn ngủ chung nữa thì sẽ chật lắm, còn phòng anh... phòng anh chỉ có một người thôi.”
Hạ Chi hết sức thành thật giải thích.
Khánh Minh nghe được câu trả lời này không mấy hài lòng, mày cau lại, giận dỗi mà búng lên trán cô bé một cái.
“Lý sự cùn.”
“Vậy, vậy anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-tho-khong-an-ca-rot/365178/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.