1.
300 năm trước, một Thần Minh cô độc đến Đại Lục trong thân phận một đứa trẻ sơ sinh.
Đã có người chứng kiến sự giáng sinh của Thần tử.
Thật không may, hắn đã hành động tham lam.
Hắn đã cướp đi sức mạnh thuộc về Thần tử và ném đứa bé xuống Thâm Uyên Ma Vực.
Vì sở hữu thần lực hắn rất nhanh chóng trở thành dũng sĩ số một của Đế Quốc.
Quốc vương triệu kiến dũng sĩ, hoàn toàn rất ngưỡng mộ hắn.
Vừa hay, con gái duy nhất của Quốc Vương cũng đến tuổi trưởng thành. Theo như giao ước giữa Long – Nhân hai tộc, con cái của Hoàng Tộc sẽ ưu tiên kết hôn cùng Long Tộc.
Nhưng Quốc vương không muốn công chúa phải gả cho một con Ác Long thô bỉ.
Ông ta cam kết sẽ cho dũng sĩ kia của cải và địa vị, sau đó ra lệnh cho hắn đi diệt Ác Long.
Dũng sĩ đã đồng ý.
Vào ngày đầu tiên Ác Long đến, hắn đã chiến đấu với nó.
Tấm chiếu mới Ác Long không thể địch lại dũng sĩ có thần lực, nên đã bị thương và ngã xuống.
2.
Khác với những nàng Công chúa tốt bụng và dịu dàng trong truyện cổ tích, vị Công chúa này thật sự có một sức mạnh khác thường, vả lại tính khí cũng rất hổ báo, hành động thì dũng cảm.
Cô ấy thích nhất là nhìn thấy việc bất bình trên đường, rút đ.ao tương trợ.
Ví dụ như việc nhìn thấy Phù thủy nhỏ bé đáng thương bị ức h.i.ếp, bởi vì Phù thủy có thể tiên đoán và biết trước những điều kỳ lạ, cho nên bị xem như là một quái vật.
Công chúa cương quyết đoạn tuyệt để giải cứu Phù thủy nhỏ sắp bị thiêu sống ở trên cọc hành hình.
Họ cư nhiên trở thành bạn tốt việc gì cũng kể cho nhau nghe.
Công chúa đã tìm được cho Phù thủy nhỏ một nơi an toàn đó là Hắc Sâm Lâm, thỉnh thoảng cô cũng sẽ đến chơi cùng Phù Thủy nhỏ.
Hôm nay công chúa cũng đến Hắc Sâm Lâm chơi như thường lệ, vô tình lại phát hiện ra Ác Long đang bất tỉnh.
Ác Long bị thương nặng, không thể duy trì hình dạng con người, nằm ở chổ đấy như một ngọn đồi, cảm thấy rất là áp bách.
Bởi vì lòng tốt của mình, Công chúa đã nắm đuôi rồng và kéo nó về chổ của Phù Thủy để cô ấy chữa thương cho nó.
Ở bên kia, dũng sĩ đang truy lùng theo dấu vết của sự kéo lê trên đường, cuối cùng cũng đã tìm thấy Ác Long.
Hắn nâng thanh bảo kiếm lên nhưng đã bị Phù Thủy chặn lại.
Thanh bảo kiếm rơi khỏi tay của tên dũng sĩ khiến hắn cảm thấy chùn tay.
Phù thủy xinh đẹp đã làm lay động trái tim hắn, hắn đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Dũng sĩ không thể từ chối yêu cầu của người trong lòng.
Lúc này, công chúa ra ngoài hái thuốc đã quay lại và nhận ra dũng sĩ là người được Vua cha phái đến, cô ấy ra lệnh cho hắn không được làm hại Ác Long.
Bởi vì công chúa cảm thấy rằng, chiến đấu thì phải công bằng, không thể lợi dụng lúc rồng đang yếu ớt thế này.
Dũng sĩ đã đồng ý, cùng với Ác Long ở lại Hắc Sâm Lâm.
3.
Ác Long rất nhanh đã tỉnh lại.
Điều mà Công chúa không ngờ tới là Ác Long vậy mà lại là một chú rồng thật bé bỏng, mặc dù thân hình to lớn, nhưng lại rất hay khóc.
Rồng vừa khóc vừa uất ức: “Người của Áo Tư Cổ Đế Quốc thật là đáng sợ. Lần đầu tiên gặp mặt, họ đã dùng một thanh bảo kiếm thật to để đánh ta.”
“Ying..ying...ying... Ta muốn quay về Đảo Rồng, không muốn tìm vợ nữa, độc thân cả đời đi cũng được.”
Rồng cố gắng vùng vẫy đứng dậy, muốn bay đi.
Nhưng ngay khi nó đang định dang rộng đôi cánh khổng lồ của mình, đã bị công chúa tóm lấy.
“Không được, ngươi còn chưa lành hẳn, nằm xuống cho ta.”
Công chúa hét lên một tiếng đã dọa Ác Long.
Nó vừa giật mình vừa sợ.
Sao công chúa nhỏ nhắn yêu kiều lại có sức mạnh lớn như vậy.
Ác Long bị buộc phải nằm xuống đột nhiên cảm thấy so với người của Áo Tư Cổ công chúa còn đáng sợ hơn.
4.
Mặc dù Ác Long thích khóc, nhưng tính khí của nó cũng không hề tốt.
Mỗi lần Phù thủy bôi thuốc thay băng, nó đều không hợp tác.
Lúc này, tên dũng sĩ đã phải lòng Phù Thủy dùng bảo kiếm uy h.i.ế.p.
Thật ra, dũng sĩ chỉ muốn dọa Ác Long, thậm chí còn hy vọng rằng vết thương của mình đừng bao giờ lành lại.
Bằng cách này, hắn đã có lý do để có thể ở lại cùng với Phù Thủy trong Hắc Sâm Lâm.
Ác Long cũng không làm dũng sĩ thất vọng.
Lần nào cũng bị chọc giận, hơn nữa cũng không chịu phối hợp với Phù thủy thay thuốc.
Khi công chúa hái thuốc quay trở về, nhìn thấy hang động biến thành một mớ lộn xộn.
Không chỉ vậy, Ác Long còn từ chối điều trị.
Công chúa đã rất tức giận, và hậu quả nghiêm trọng là...
Cô lại nắm lấy đuôi con rồng, lôi nó ra khỏi hang và đánh nó một trận tơi bời.
Công chúa vừa đánh vừa mắng: “Để có được những dược liệu này, mỗi ngày ta đều phải dậy sớm leo lên núi cao để hái, hiện tại đều bị ngươi hủy hết rồi.”
“Ngươi đúng là một con rồng xấu xa, ta không quan tâm đến ngươi nữa.”
Ác Long gào thét đau đớn, nhưng không đánh trả.
Bởi vì... Nó không đánh lại công chúa.
Hơn nữa nghĩ lại, Công chúa vóc dáng nhỏ bé thế này mà phải leo lên lên núi cao để tìm thảo dược cho nó, dù là một Ác Long xấu xa thật, nhưng cũng cảm thấy có chút tội lỗi.
5.
Công chúa đã nói là làm, không quan tâm đến Ác Long nữa, cũng không thèm nói chuyện với nó.
Không chỉ không thèm để ý, mà mỗi lần gặp nó, cô ấy đều đánh cho nó khóc thét.
Bởi vì, cứ nhìn thấy nó là cô ấy lại nổi giận.
Bởi vì cảm thấy có lỗi, nên Ác Long chỉ biết nằm xuống, đưa mông mặt cho cô ấy đánh.
Nhìn thấy vẻ ngoài nhỏ bé đáng thương ấy, cả Phù thủy và dũng sĩ đều cảm thấy tội nghiệp cho nó.
Nhưng cho đến một ngày, công chúa cảm thấy tẻ nhạt, cũng chẳng buồn đ.ánh rồng nữa.
Ác Long cảm thấy lo lắng.
Tại sao công chúa không đánh nó nữa? Chẳng lẽ công chúa có một con rồng khác rồi sao?
Ác Long lặng lẽ đi theo công chúa, nó phát hiện xung quanh công chúa không có con rồng nào khác cả, cuối cùng mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Nhưng đợi mấy ngày sau, công chúa cũng không đá.nh nó, vẫn mặc kệ nó.
Ác Long lại đi theo công chúa.
Lần này công chúa phát hiện ra nó, đem nó đá đi.
Ác Long lạc đường, nó không biết bay về đâu.
Nó dừng lại bên ngoài một trang trại của nông dân. Dùng cặp nhãn long to to của nó qua ô cửa nhỏ nhìn vào nhà.
Nó vốn chỉ muốn hỏi đường. Nhưng cặp vợ chồng nông dân căn bản không chú ý đến nó, bởi vì họ đang cãi nhau.
Ác Long nhìn thấy người chồng bị bà vợ đ.ánh đủ kiểu, trông rất là giống với cách mà công chúa đ.ánh nó.
Nhưng người chồng không hề tức giận, thậm chí còn cười lớn nói: “Đánh là hôn, mắng là yêu.”
Ác Long đột nhiên giác ngộ, thì ra Công Chúa hôn nó yêu nó.
Nó cảm thấy rất vui, nhưng ngay lập tức lại thấy buồn.
Bây giờ công chúa không đánh cũng không mắng nó nữa, có nghĩa là cô ấy không còn hôn cũng không còn yêu nó nữa sao?
6.
Ở phía bên kia, Công chúa đá bay Ác Long đi và quay về Hắc Sâm Lâm.
Nhìn thấy trời đã tối mà nó vẫn chưa quay trở về.
Công chúa cảm thấy có chút lo lắng, cô quay về chổ cũ và bắt đầu tìm kiếm nó.
Kết quả lại nhìn thấy thứ gì như mấy ngọn đồi nhỏ đen thui bên đường. Nó lại đang khóc.
Đôi mắt to như cặp đèn lồng đang nước mắt lưng tròng, những bông hoa cỏ nhỏ xung quanh nó gần như bị đè hết xuống.
Lửa giận lại bùng lên trong lòng Công chúa. Cô ấy đến nắm chặt nắm đấm lại giơ lên đánh nó.
“Muộn như vậy còn chưa về, muốn làm loạn phải không!”
Thật không ngờ, Ác Long đang nước mắt tuông rơi đột nhiên chuyển sang cười.
Công chúa ngạc nhiên, tưởng rằng mình đánh nhiều quá nên Ác Long bị ngốc rồi, lập tức dừng tay lại.
Nhưng Ác Long lại nói: "Đánh là hôn mắng là yêu, Bổn Ác Long không cho phép nàng dừng tay!"
Bây giờ đến lượt Công chúa trở nên ngớ ra.
Thấy cô vẫn không có động tĩnh gì, Ác Long hoàn toàn mất kiên nhẫn, dùng giọng điệu hung ác nhất nói ra những lời đáng xấu hổ nhất.
“Bổn Ác Long ra lệnh cho nàng, sau này chỉ được dánh mình ta thôi, không được đánh những con rồng khác, à người khác cũng không được. Bổn Ác Long còn ra lệnh cho nàng, không được phớt lờ ta. Nàng phải luôn luôn, luôn luôn để tâm đến ta mọi lúc mọi nơi.”
Công chúa sửng sốt toàn tập: “Ý của ngươi là gì?”
Ác Long có chút ngượng ngùng cúi đầu, nó xoa xoa móng vuốt, nhỏ giọng nói: "Ý là... Bổn Ác Long… thích nàng.”