🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: Ry

Tiếng loa phóng thanh như sấm bên tai khiến người xem ngồi ở gần đó không khỏi nhìn về phía nhà họ Túc.

Trần Kinh Hạc nhận lấy chiếc khẩu trang hữu nghị do Ly Huyền Thính đưa, mặc âu phục ngồi dưới băng rôn, tay cầm bảng cổ vũ, có vẻ rất lạc loài.

Túc Úc thấy hai người ngồi chính giữa như muốn tàng hình, bèn nói: "Hai người đừng có ngồi im như thế, giơ biển lên, kêu vài tiếng cổ vũ coi."

Trần Kinh Hạc: "Ở đây hô chưa chắc Phượng Hoàng đại nhân ở trong đã nghe được."

Sân thi luôn có trận pháp cách âm, để tránh tu sĩ bị tin tức ngoài sân gây ảnh hưởng.

Ba Túc lại nói: "Em lắp trận pháp cho loa của Minh Minh rồi."

Trần Kinh Hạc: "?"

Ba Túc nói xong móc ra một cái loa cầm tay khác: "Huyền Thính, con đừng ngồi im, đây, ba có cái này cho con."

Trần Kinh Hạc thấy thế, hết sức phức tạp nhìn Ly Huyền Thính ngồi bên cạnh. Cứ tưởng hắn sẽ từ chối, nào ngờ Ly Huyền Thính thản nhiên nhận loa, bật lên rồi theo bước chân của Túc Minh: "Cố lên!"

Trần Kinh Hạc: "...?"

Nếu bị bắt cóc thì nháy mắt đi chú em.

Ly Huyền Thính lại làm lơ ánh mắt của y, dường như vành nón hơi chắn tầm nhìn, hắn còn xoay ngược mũ lại.

Trần Kinh Hạc: "Cậu làm gì vậy?"

"Cổ vũ." Ly Huyền Thính đặt tay lên biển, tiếp tục kêu: "A Ly cố lên."

"Papa, chú kia lạ thật đấy."

"Đúng rồi, người ta đều đang cổ vũ mà sao hắn không cổ vũ?"

"Lại còn đeo khẩu trang nữa, trời nóng vậy không thấy bí à?"

"Ơ nói mới thấy, ông chú đó trông quen ghê, hình như tôi từng thấy trên TV rồi."

Trần Kinh Hạc giờ mới phát hiện, một người bình thường xuất hiện giữa một bầy dở hơi, kẻ đó sẽ là mục tiêu cho quần chúng để ý.

Túc Úc nghe được tiếng bàn tán xung quanh thì cau mày: "Nhìn bọn này làm gì? Chưa thấy người nhà cổ vũ cho tuyển thủ bao giờ à?"

Các người xem khác: "Không không, mọi người cứ tiếp tục đi."

-

Trong sân, tu sĩ mà Túc Lê chọn đến từ danh môn, thực lực không hề kém, ở trong giới kiếm tu cũng có chút tiếng tăm. Thấy Túc Lê chọn gã, các tu sĩ khác không khỏi bàn tán.

"Thà thằng nhỏ chọn giám khảo còn hơn, có khi giám khảo còn thương tình cho tuổi nhỏ mà nương tay."

"Đúng rồi đó, tên kia là cậu hai nhà họ Vương mà, nghe nói còn chơi với Tôn Hách Vũ. Chuyện Túc Lê đánh bại Tôn Hách Vũ ở sân thí luyện có vẻ khiến hắn rất giận."

"Túc Lê nghĩ gì vậy? Cậu ta chọn Tạ Hòa Phong cũng được mà."

Người xem stream cũng có cùng ý nghĩ, nhất là tu sĩ này trước đó còn có xung đột với Túc Lê. Với những tu sĩ như họ, giở trò trêu ghẹo trẻ con mà không vi phạm quy tắc không phải cái gì khó. Huống hồ xét về thực lực, Túc Lê rõ ràng kém xa tít tắp cậu Vương kia.

[Làm gì vậy, vốn dĩ Túc Lê còn có thể dùng kiếm pháp cơ bản để kiếm điểm, tại sao lại chọn tay họ Vương kia?]

[Suy cho cùng vẫn là trẻ con, quá tự tin với thực lực của mình.]

Cậu hai nhà họ Vương nghe được Túc Lê chọn mình còn không khỏi cười giễu cợt vài tiếng, đợi nhân viên giải thích quy định xong đã nghĩ ra nên làm gì để đối phó thằng oắt này. Tuy là kiểm tra kiếm pháp cơ bản, nhưng thằng ranh này có khi còn chưa biết được mấy chiêu, muốn nhận được lời khen của ban giám khảo ở trong cuộc thi này đúng là mơ mộng hão huyền.

"Mời." Túc Lê chắp tay với gã.

"Mời."

Cậu Vương gọi ra kiếm bản mạng của mình, thân kiếm mỏng như cánh ve rất nhẹ nhàng linh hoạt, theo bước di chuyển của kiếm chủ lập tức vào thế công. Dưới cái nhìn của tất cả, thân kiếm lao vun vút thẳng mặt Túc Lê, chớp mắt sau, Túc Lê di chuyển tránh đòn.

Trương Thủ Không và Thích trưởng lão khá bất ngờ. Các tu sĩ xung quanh thấy thế công của cậu Vương mãnh liệt như thế, còn giành quyền chủ động, tưởng là Túc Lê sẽ không tránh được, lại thấy kiếm kia đi sát qua trước mặt cậu bé, không chạm được vào cậu.

"Bộ pháp vừa rồi là gì!? Không phải bộ pháp cơ bản đúng không?"

"Là Thanh Vân Bộ!"

Thanh Vân Bộ là một bước di chuyển cơ bản trong <Thanh Vân kiếm pháp>, là một bước di chuyển tương đối dư thừa, lại yêu cầu phải dự đoán được hướng tấn công của đối thủ. Nó đứng cuối trong bảng xếp hạng các chiêu thức cơ bản, rất ít người tập trung rèn luyện bộ pháp này.

Túc Lê tránh đòn xong mới tiện tay gọi kiếm ra. Kiếm của cậu là một thanh kiếm màu đen trông hết sức bình thường, kích cỡ phù hợp với cơ thể. Kiếm kia chỉ dài bằng người đứa nhỏ, so với kiếm của cậu hai Vương thì trông yếu vô cùng.

Thanh Vân Bộ kết thúc, Túc Lê giơ tay chiếm đòn thứ hai, công kích trực tiếp rơi vào cổ tay của cậu Vương, nhẹ nhàng gõ một cái, trúng đòn.

Người xung quanh thấy Túc Lê đánh trúng thì rất chấn động, nhưng đòn này chẳng gây hề hấn gì với cậu Vương, khiến họ không khỏi có chút thất vọng.

"Cũng phải, sức lực của một đứa trẻ thì sao mà so được với người trưởng thành?"

"Đúng rồi, nhìn kiếm của họ kìa, kiếm của cậu bé kia rõ ràng yếu hơn."

"Ranh con, kiếm pháp chỉ dựa vào chút sức lực đó của mi thì không đủ đâu." Cậu Vương cười khẩy, đổi thế công tiếp tục xông lên.

Túc Lê thong thả tránh đòn, các loại bộ pháp trong kiếm pháp cơ bản được đôi chân cậu mượt mà thi triển, tiếp tục dùng một chiêu kiếm pháp cơ bản đánh vào đầu gối của cậu hai Vương.

Hai người đánh qua đánh lại như vậy, tu sĩ đứng xem dần phát hiện vấn đề.

"5 chiêu kiếm vừa rồi, Túc Lê đều có thể đánh trúng đối thủ."

"Ban đầu tôi không nhận ra, nhưng quan sát kĩ thì trong năm chiêu kiếm vừa rồi thằng bé đã dùng 10 loại bộ pháp với 20 kiếm chiêu."

"Chỉ có mấy loại đó thôi hả? Tôi nghĩ mình bị hoa mắt rồi, hình như là cậu ấy đổi chiêu liên tục ấy."

"Thật hả?"

"Hơn nữa Túc Lê luôn sử dụng những chiêu kiếm ít được ai chú ý, tôi không ngờ giờ vẫn còn có người học chúng đấy."

Tạ Hòa Phong đứng ngay gần, chứng kiến tất cả cử động của Túc Lê. Kiếm pháp của cậu không nhanh, nhưng rất nhẹ nhàng. Túc Lê đang sử dụng hệ kiếm nhẹ trong 81 bộ kiếm pháp cơ bản, loại kiếm pháp này có thể nói là tương đối vô dụng, nhưng lại chiếm tới 50 bộ. 5 chiêu vừa rồi của Túc Lê đã sử dụng 15 bộ pháp cùng với 35 kiếm pháp, toàn là những kiếm pháp đến từ những bộ khác nhau, cậu bé này nắm rõ và vận dụng kiếm nhẹ rất nhuần nhuyễn.

Kiếm pháp cơ bản được gọi là cơ bản bởi vì chỉ cần học một lần là có thể bắt đầu học những kiếm pháp cao cấp hơn, có rất ít kiếm tu sẽ nắm chắc các loại kiếm pháp cơ bản như vậy. Mà có thể nhuần nhuyễn sử dụng 50 loại kiếm pháp chứng tỏ ngày thường Túc Lê luôn luyện chúng, còn nắm rất vững. Khi sự chú ý của tất cả mọi người nằm ở kiếm pháp, họ cũng quên mất một điều.

Đó là tuy kiếm của Túc Lê yếu, nhưng mỗi chiêu đều đánh vào người cậu hai Vương.

Mà ngược lại, tất cả các chiêu của cậu Vương đều trượt, đều bị Túc Lê dễ như trở bàn tay dùng bộ pháp né tránh.

[Vừa rồi tôi không nhận ra các chiêu kiếm của Túc Lê, nghe tu sĩ trong sân nói mới ngờ ngợ, hình như là thế thật.]

[5 chiêu kiếm dùng 15 loại kiếm pháp? Cơ bản của đứa nhỏ này vững thế!]

[Nói thật nhé, giờ tôi nhớ được 50 bộ kiếm pháp cơ bản đã là siêu lắm rồi, sư phụ tôi cũng bảo có nhiều cái rất thừa thãi không cần học.]

[Ha ha ha tôi không hiểu kiếm pháp, nhưng tôi thấy chiêu nào tên họ Vương kia cũng đánh trượt thì vui lắm.]

[Bà kia nói tôi mới nhận ra, trước khi lên sân gã phách lối gớm, còn khiêu khích Túc Lê, giờ vào trận lại không làm ăn được gì?]

Cậu hai Vương đâu chỉ không làm ăn được gì, kiếm của gã đang chậm dần.

Nhiều lần tấn công lại không thể đánh trúng Túc Lê, rõ ràng gã dùng chiêu kiếm hoàn toàn nghiền áp thằng lỏi này, nhưng cứ như chạm phải nước, luôn được nó dễ dàng hóa giải. Mà dù gã có đâm nhanh cỡ nào thì chỉ cần tới trước mặt Túc Lê, kiểu gì cũng sẽ chậm lại một cách kì lạ. Loại cảm giác này không biết bắt đầu từ khi nào, gã dần nghe được tiếng người xung quanh bàn tán, tất cả đều nói kiếm pháp của Túc Lê tốt cỡ nào. Đồng thời gã cũng nhận ra những nơi bị kiếm của Túc Lê đánh trúng xuất hiện cơn đau, rõ ràng đều là những chiêu kiếm hết sức yếu ớt, thế mà lại khiến các phần khớp nhức nhối đau rát.

Thời gian đấu càng lâu, cảm giác đau như thiêu đốt đó càng rõ rệt, khiến gã không khống chế được tay chân. Tốc độ chậm dần, kiếm cũng yếu dần.

"Sao vậy? Không được nữa à?"

Kiếm thứ 6 của Túc Lê đánh vào chân trái gã, cậu Vương cắn răng: "Tiếp tục."

[Ô, mọi người có phát hiện ra không, chiêu kiếm của cái tay họ Vương kia hình như chậm hẳn ấy.]

[Không thể nào, mới được mười phút mà, thể lực yếu vậy sao?]

[Sao có thể, chắc là nhường Túc Lê thôi, ăn hiếp trẻ con cũng không tốt lắm.]

[Ông nào bảo nhường coi trán thằng cha đó đi, toàn mồ hôi kìa.]

[Tố chất tâm lý kém thế á???]

Kiếm thứ 7, tay trái cậu hai Vương dần rủ xuống.

Kiếm thứ 8, cậu hai Vương bỗng đứng lại, phát hiện chân phải của mình xuất hiện dấu hiệu tê mỏi rõ rệt.

Kiếm thứ 9, Túc Lê đánh vào chỗ khớp khuỷu tay của gã.

[Khoan... Thế mà tôi lại có cảm giác như Túc Lê hoàn toàn áp đảo vậy.]

[Nhưng kiếm của thằng bé đó trông yếu xìu.]

[Gì vậy, đây là hội võ đạo, đâu phải phim truyền hình...]

[Hay lắm, Túc Lê bảo là chỉ biết một chút kiếm pháp, đây mà gọi là một chút à.]

[Thì bé con biết 81 bộ kiếm pháp cơ bản đó.]

[Tôi không phải kiếm tu, nhưng xem hết thì tôi có cảm giác cái cậu họ Vương kia toàn bị đánh thôi.]

Kiếm thứ 10 đâm vào cổ tay cầm kiếm của cậu hai Vương.

Cổ tay mất sức, kiếm của gã rơi xuống đất, phát ra một tiếng keng vang dội.

Túc Lê ở đối diện thu kiếm lại, mỉm cười nói: "Cảm ơn."

Toàn trường xôn xao!

Trên khán đài, tiếng hò hét của nhà họ Túc càng thêm nhiệt tình. Trần Kinh Hạc thấy thế cũng cười: "Không hổ là Phượng Hoàng đại nhân, kiếm pháp cơ bản mà còn có thể dùng như vậy. Cái tên họ Vương kia quá ngu, học kiếm nhiều năm như vậy mà lên sàn đấu dám khinh thường đối thủ."

Ly Huyền Thính kêu một tiếng hoan hô, sau đó tạm thời đặt loa xuống: "Hắn không nên chất vấn A Ly."

Túc Minh kêu đến mức khàn cả giọng: "Papa, anh hai thắng rồi ạ?"

Túc Úc: "Tất nhiên rồi, bé Lê sao mà thua được."

"Vừa mới thắng trận đầu." Ba Túc đưa cho bạn nhỏ bình nước: "Chúng ta không được vênh váo, đợi anh hai thi vòng tiếp chúng ta lại cổ vũ nhé!"

Túc Minh nói: "Thế tối nay ăn gì ạ? Con muốn ăn tiệc."

Ba Túc hứa hẹn: "Được, papa dẫn các con đi ăn nhà hàng."

Người nhà họ Túc bắt đầu nghĩ xem tối nay nên ăn gì, Ly Huyền Thính lại chú ý tới biến động trong sân: "Hình như đã xảy ra chuyện."

Trong sân, giao đấu mới kết thúc.

"Sao có thể thế được, đây là cậu hai nhà họ Vương đó."

"Hắn rơi kiếm."

"Trượt tay?!"

"Không thể nào, một kiếm tu mà lại trượt tay, thà nhận thua còn hơn."

[Ơ như này là Túc Lê thắng đúng không?]

[Tên họ Vương kia thua là bắt đầu ăn vạ đấy à, kiếm tu để rơi kiếm là một sự nhục nhã đó.]

[Nhưng mà chúng ta xem cả quá trình, Túc Lê thật sự không mạnh bằng tên họ Vương, thằng bé rất yếu.]

[Sức của trẻ con thì có bao nhiêu đâu, nhưng thân pháp của cậu bé ấy rất mượt mà.]

[Quá đáng sợ, thằng nhỏ này truyền thừa trận pháp còn hiểu, nhưng thiên phú kiếm pháp của nó quá khiến người ta kinh ngạc.]

Mấy tu sĩ đi lên đỡ cậu Vương xuống, gã lại quát ầm lên: "Khoan... Nó giở trò, tay chân của ta không cử động được."

Lời này vừa ra, rất nhiều tu sĩ nhìn sang, giở trò là sao.

Cậu hai Vương nhìn về phía giám khảo chính - Trương Thủ Không: "Trương môn chủ, ta hoài nghi Túc Lê hạ độc trên thân kiếm, ta không động đậy được... Quy tắc đã nói không được làm đối thủ trọng thương, ta còn phải thi, nó cố ý!"

Túc Lê nghe vậy không nhịn được cười: "Thật không? Ta cố ý?"

Cậu Vương tức giận nói: "Ta cũng chỉ là nói vài câu trước khi mi thi thôi mà? Mi cố tình chọn ta làm đối thủ, lúc đấu còn ngầm giở trò. Không ngờ mi còn nhỏ mà đã độc ác như vậy. Trương môn chủ, chuyện này ngài phải làm chủ cho ta."

[Gì?]

[Vãi hạ độc?! Không thể nào, Túc Lê sao to gan vậy được, ở đây có hai đại tông sư kiếm tu đó.]

[??? Thế giới của kiếm tu mấy người phức tạp vậy à?]

[Hóa ra là vậy, tôi đã thấy quái lạ sao Túc Lê thắng được, chiêu kiếm thì yếu mà lại thủ thắng.]

Trương Thủ Không thoáng im lặng, nhìn sang Thích trưởng lão ở bên cạnh, sau đó hỏi cậu hai Vương: "Cậu chắc chứ?"

"Ta chắc chắn." Cậu Vương kích động.

Trương Thủ Không cho người lên kiểm tra vết thương của gã. Đừng nói là độc, ngoài vài vết trầy xước thì gã gần như chẳng có vấn đề gì.

Gã không tin: "Không thể nào."

Trương Thủ Không nói: "Xem ra cậu còn chưa nhận ra vấn đề ở đâu."

Ông nhìn các kiếm tu xung quanh: "Có ai nhìn ra được vấn đề không?"

[Là sao?]

[Chẳng lẽ còn nguyên nhân nào khác?]

Các tu sĩ nhìn nhau, sau đó có một người đứng dậy: "Trương môn chủ, chẳng lẽ đây là do kiếm nhẹ gây nên?"

"Không tệ. Trong 10 chiêu kiếm của Túc Lê, 5 chiêu đầu đều là kiếm nhẹ." Trương Thủ Không nói tới đây cũng phải thừa nhận Túc Lê thật sự quá thông minh. Đứa nhỏ này tự biết điểm yếu của bản thân, cũng biết làm sao để giành ưu thế. Vậy nên năm kiếm đầu thằng bé chỉ dùng kiếm nhẹ, một loại kiếm pháp không cần tốn quá nhiều sức đã có thể công kích đối thủ: "Kiếm nhẹ mạnh ở khéo léo. Thế kiếm trông rất yếu ớt, nhưng lại tụ lực vừa đủ. Sự khéo léo đó khi phối hợp với thế công, công kích vào linh huyệt của tu sĩ thì sẽ đạt được hiệu quả làm ít hưởng nhiều."

"Lí do cậu thấy khắp người đau nhức không có sức là vì trong chiến đấu cậu đã coi thường đối thủ, cũng không thèm quan sát chiêu kiếm của đối thủ." Trương Thủ Không nói tiếp: "Mười kiếm của Túc Lê nhìn như tùy ý công kích, thực tế luôn là đánh vào linh huyệt của cậu. Nếu cậu phát hiện sớm thì đã không rơi xuống tình trạng hiện giờ. Nếu đây là thực chiến, cậu đã bị loại."

Cậu hai Vương xanh mặt, gã cẩn thận nhớ lại, đúng là Túc Lê luôn đánh vào linh huyệt của gã.

Giám khảo Thích trưởng lão cũng lên tiếng: "Linh huyệt ước chừng nửa ngày sẽ khôi phục, cậu về nghỉ đi, hồi phục rồi trở lại thi."

Xung quanh cười ầm lên, cậu Vương được người đỡ ra khỏi sân. Trương Thủ Không nói: "Các vị cứ yên tâm, nếu trong lúc giao đấu có người giở trò, ta và Thích trưởng lão đều sẽ ngăn cản, mọi người có thể yên tâm tỉ thí."

Ông nói tiếp: "Túc Lê, tiếp theo sẽ là kiểm tra kiến thức nguồn gốc các chiêu kiếm, cậu đã sẵn sàng chưa?"

Túc Lê chắp tay: "Mời Trương môn chủ."

Trương Thủ Không hỏi: "Vậy câu đầu tiên, kiếm pháp ban nãy cậu sử dụng nằm trong <Thanh Vân kiếm pháp>, tiền thân sớm nhất của nó là một bộ kiếm pháp cổ của giới đạo tu, cậu có biết là bộ kiếm pháp nào không?"

Túc Lê nghe vậy không khỏi ngẩng lên nhìn Trương Thủ Không: "Môn chủ chắc là muốn hỏi ta vấn đề này chứ?"

Trương Thủ Không gật đầu: "Ta chắc chắn, cậu có biết không?"

"Câu này đơn giản mà?"

"Ừ đúng rồi, đâu có khó, sao Túc Lê phải hỏi lại."

[Ơ? Thế đáp án là gì?]

[Tôi mới đi hỏi, hình như là <Thanh Vân Độc Bộ Kiếm>.]

[Vậy sao Túc Lê và Trương môn chủ nói chuyện lạ vậy?]

[Tôi nghe nói mấy câu hỏi về lịch sử kiếm pháp sẽ rất khó, vì có một ít là giám khảo tự đặt ra, trong tư liệu sẽ không có đáp án.]

Túc Lê: "Xuất xứ từ Phượng Hoàng Thần Sơn thời Thượng Cổ, tên là <81 kiếm pháp>."

[Cái gì? Phượng Hoàng Thần Sơn? Phượng Hoàng chỉ là truyền thuyết thôi mà?]

[Không phải truyền thuyết đâu ba, Phượng Hoàng Thần Sơn có tồn tại trong lịch sử, thuộc quyền sở hữu của Phượng Hoàng - một vị đại yêu thời Thượng Cổ.]

[Nhưng tôi chưa từng nghe nói Phượng Hoàng Thần Sơn có sách gì, thời kì chiến tranh tam giới thì Phượng Hoàng Thần Sơn đã biến mất rồi.]

[<81 kiếm pháp> là cái gì? Sao nghe lạ vậy.]

Tạ Hòa Phong sững sờ, đây là câu hỏi siêu dễ, Túc Lê am hiểu kiếm pháp cơ bản như vậy thì đáng lẽ không thể trả lời sai.

Thích trưởng lão ngẩn ra, hỏi Trương môn chủ: "Đây là..."

Trương Thủ Không khua tay, nói tiếp: "Túc Lê, cậu chắc chắn với đáp án của mình chứ?"

Túc Lê: "Ta chắc chắn."

Trương Thủ Không bắt đầu giải đáp: "Mọi người đều biết tiền thân của <Thanh Vân kiếm pháp> đến từ <Thanh Vân Độc Bộ Kiếm>. Tuy nhiên, vài năm trước ta đã tìm được bản sao của một quyển sách cổ, trong đó có ghi chép về một kiếm pháp tương tự như Thanh Vân kiếm, nhưng thời gian tồn tại sớm hơn <Thanh Vân Độc Bộ Kiếm> rất nhiều. Kiếm pháp đó vô danh, sách cổ viết về nó như thế này."

"Thức thứ 34."

Tu sĩ ở đây kinh ngạc, Trương Thủ Không nói tiếp: "Quyển sách này thuộc sở hữu của tộc Huyền Hạc, mà tộc Huyền Hạc chính là hậu duệ của Phượng Hoàng Thần Sơn. Nghe nói chiêu kiếm này xuất phát từ <81 kiếm pháp>, người sáng lập ra nó chính là đại yêu Phượng Hoàng thời Thượng Cổ."

Túc Lê hơi bất ngờ nhìn Trương Thủ Không.

Tiền thân của <Thanh Vân kiếm pháp> chính là thức thứ 34 trong <81 kiếm pháp> do cậu sáng tạo. Khi đó cậu không có hứng đặt tên, tất cả những kiếm pháp cậu sáng tạo đều được quy vào bộ kiếm pháp đó. Chúng không có tên, gọi chung là 81 kiếm pháp. Trước đó để chuẩn bị cho hội võ đạo, cậu còn cố ý kéo Trần Kinh Hạc đi điều tra, phát hiện có vài thức của 81 kiếm pháp lẫn lộn trong các điển tịch lưu truyền tới nay, thức thứ 34 chính là một trong số đó.

"Cổ tịch hiện giờ của Kiếm Tông khá tạp, vài ghi chép đã bị hỗn loạn." Trương Thủ Không nói: "Thế nên lần này ta và Thích trưởng lão mới đến đây. Các vị đều là trụ cột vững vàng của giới tu đạo trong tương lai, thậm chí thiên phú còn tốt hơn các lão già chúng ta gấp mấy lần. Kiếm pháp Thượng Cổ không thể bị tuyệt tích, bất kể nguồn gốc hay truyền thừa, bất kể đến từ tộc nào, chúng đều là tài phú của giới đạo tu, nên được trân trọng và yêu mến."

Bên ngoài sân, Ly Huyền Thính nghe được đáp án thì khẽ cười: "Hoài niệm thật."

"Đám thanh niên bây giờ sao mà biết được 81 kiếm." Trần Kinh Hạc không nhịn được nói: "Năm đó 81 kiếm là kiếm pháp đỉnh cao của giới tu đạo, đám kiếm tu của Kiếm Tông còn không dám tiếp một chiêu kiếm của Phượng Hoàng đại nhân. Bộ kiếm pháp này đã mai một, chỉ còn <Thanh Vân Độc Bộ kiếm>, đây chính là kiếm pháp thành danh của Phượng Hoàng đại nhân."

Túc Minh nghe người lớn bàn chuyện: "Mạnh lắm ạ?"

Trần Kinh Hạc: "Tất nhiên rồi."

Cậu nhóc reo lên: "Vậy cháu muốn học!"

Ba Túc cười: "Về sau lớn bảo anh hai dạy cho con."

Túc Úc tự tin: "Để anh dạy cho cũng được, kiếm pháp của anh cũng đỉnh mà."

Túc Minh liếc Túc Úc, sau đó quay đầu nhìn vào trong sân: "Không thèm."

Túc Úc: "Tại sao? Anh mày vô địch ở giải đấu Yêu tộc đấy, bé Lê còn chưa vô địch lần nào."

Túc Minh nói: "Cô giáo lớp em bảo là hồi học tiểu học anh làm bài kiểm tra Toán toàn dưới trung bình."

Túc Úc: "...?"

Nói vớ vẩn!!

-

Trong sân, Trương Thủ Không giải thích xong, các tu sĩ vỗ tay hưởng ứng, rất nhiều ánh mắt nhìn Túc Lê đã không còn giống trước.

Nếu là kiếm pháp cơ bản còn đỡ, nhưng về phần lịch sử, đọc hiểu của Túc Lê cũng rất rộng, khiến các tu sĩ khác kinh ngạc vô cùng.

[Rốt cuộc Túc Lê biết bao nhiêu thứ? Thằng bé này mới mấy tuổi hả! Thông minh như yêu quái thế này đáng sợ vãi.]

[Gửi lầu trên, Túc Lê vốn là yêu quái mà. Họ hàng xa của tôi từng dạy Túc Lê ở trường mẫu giáo, kể lại là cậu nhóc này đọc một lần là sẽ không quên, từ 3 tuổi đã bắt đầu ngày ngày tu luyện.]

[Tóm lại vẫn là chăm chỉ, đáng sợ thật đấy.]

[Đâu chỉ có vậy, nhà họ Túc giàu nứt đố đổ vách, hẳn là cũng có mấy bảo bối khống chế dòng chảy thời gian, bỏ Túc Lê vào đó tu luyện thì làm ít hưởng nhiều còn gì?]

[Nhưng lạ thật đấy, truyền thừa trận pháp tôi còn hiểu, kiếm pháp của Túc Lê là do ai dạy? Không thầy cũng biết à?!]

Càng nhiều câu hỏi được đặt ra, tốc độ trả lời của Túc Lê cũng chậm dần, vài câu còn trả lời sai.

Kết thúc kiểm tra lí thuyết, Trương Thủ Không hỏi: "Cậu chỉ biết kiếm pháp cơ bản thôi à?"

Ông phát hiện tất cả những câu Túc Lê trả lời được đều là câu về kiếm pháp cơ bản, hỏi sang cái khác là mù tịt.

Túc Lê mỉm cười: "Đúng, ta chỉ biết kiếm pháp cơ bản thôi."

[Làm tôi sợ muốn chết, tưởng bé con cái gì cũng biết chứ.]

[Vừa rồi Trương môn chủ hỏi khá nhiều về kiếm pháp cơ bản, thằng bé trả lời được là bình thường. Nhưng thế là giỏi rồi, thiên phú của Túc Lê tôi thấy còn mạnh hơn Tạ Hòa Phong ấy.]

[Nhưng mà bài tiếp theo là thực chiến khó lắm, thực chiến không chỉ có kiếm pháp cơ bản. Kiếm pháp của những người khác có thể dễ dàng khắc chế kiếm pháp cơ bản, Túc Lê phải làm sao đây.]

"Kết thúc phần lí thuyết, cậu làm rất tốt." Trương Thủ Không lấy ra bảng giao đấu: "Tiếp theo sẽ là thực hành. Cậu cần phải chọn một trong hai giám khảo ở đây làm đối thủ để kiểm tra khả năng thực chiến. Giám khảo sẽ đè thấp tu vi để đấu với cậu, giới hạn trong 5 kiếm, có thể sử dụng mọi loại kiếm pháp. Cậu đã sẵn sàng chưa?"

Túc Lê chắp tay: "Mời."

Trương Thủ Không nhìn đứa trẻ trước mặt, không khỏi sinh lòng yêu thương: "Túc Lê, thực tiễn không chỉ có kiếm pháp cơ bản, con còn biết kiếm pháp nào nữa không?"

Túc Lê lại đáp: "Con chỉ biết kiếm pháp cơ bản thôi."

Và cũng chỉ có thể dùng kiếm pháp cơ bản.



[Tác giả có lời muốn nói]

Trần Kinh Hạc đeo khẩu trang thu hút ánh mắt cả khán đài: Hình như mình bị lừa.

Ly Huyền Thính: Cố lên.

Trần Kinh Hạc: Hóa ra tôi mới là thằng hề?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.