Edit: Ry
Tiếng loa phóng thanh như sấm bên tai khiến người xem ngồi ở gần đó không khỏi nhìn về phía nhà họ Túc.
Trần Kinh Hạc nhận lấy chiếc khẩu trang hữu nghị do Ly Huyền Thính đưa, mặc âu phục ngồi dưới băng rôn, tay cầm bảng cổ vũ, có vẻ rất lạc loài.
Túc Úc thấy hai người ngồi chính giữa như muốn tàng hình, bèn nói: "Hai người đừng có ngồi im như thế, giơ biển lên, kêu vài tiếng cổ vũ coi."
Trần Kinh Hạc: "Ở đây hô chưa chắc Phượng Hoàng đại nhân ở trong đã nghe được."
Sân thi luôn có trận pháp cách âm, để tránh tu sĩ bị tin tức ngoài sân gây ảnh hưởng.
Ba Túc lại nói: "Em lắp trận pháp cho loa của Minh Minh rồi."
Trần Kinh Hạc: "?"
Ba Túc nói xong móc ra một cái loa cầm tay khác: "Huyền Thính, con đừng ngồi im, đây, ba có cái này cho con."
Trần Kinh Hạc thấy thế, hết sức phức tạp nhìn Ly Huyền Thính ngồi bên cạnh. Cứ tưởng hắn sẽ từ chối, nào ngờ Ly Huyền Thính thản nhiên nhận loa, bật lên rồi theo bước chân của Túc Minh: "Cố lên!"
Trần Kinh Hạc: "...?"
Nếu bị bắt cóc thì nháy mắt đi chú em.
Ly Huyền Thính lại làm lơ ánh mắt của y, dường như vành nón hơi chắn tầm nhìn, hắn còn xoay ngược mũ lại.
Trần Kinh Hạc: "Cậu làm gì vậy?"
"Cổ vũ." Ly Huyền Thính đặt tay lên biển, tiếp tục kêu: "A Ly cố lên."
"Papa, chú kia lạ thật đấy."
"Đúng rồi, người ta đều đang cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-phuong-hoang-duoc-ca-nha-yeu-chieu/3745453/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.