Ba Túc về đến nơi mới biết trong nhà có thêm một chú chó. Nghe Phong Yêu nói con chó này đã giúp Túc Lê lúc ở trong núi, hắn rất kinh ngạc, không ngờ một con yêu thú nho nhỏ lại hiểu được báo ơn. Bất ngờ hơn cả là Túc Minh còn rất thích chú chó này, cố ý lấy bóng da của mình ra chơi cùng nó.
"Hay là nhà mình nuôi nó đi vậy?" Ba Túc nói: "Nuôi thêm con yêu thú cũng không sao, Cục Quản Yêu luôn nói Yêu tộc chúng ta phải trợ giúp Thú tộc còn gì? Chẳng mấy khi bé Minh thích như thế." Hắn nhìn Túc Minh đang chơi đùa cùng con chó ở bãi cỏ, càng quyết tâm phải nhận nuôi nó: "Dù sao nhà mình cũng rộng, nó mới mở linh trí, cũng không khó chăm."
Quyết định như vậy, hai vợ chồng bắt đầu chuẩn bị công tác nuôi chó.
Phong Yêu tan ca về núi, trước khi về Túc Lê dặn y chuyện trận tụ linh. Động của Phong Yêu cách trận tụ linh không xa lắm, bên đó có biến động gì đều là Phong Yêu báo cho Túc Lê, có vấn đề cũng là liên lạc qua phù truyền âm.
Túc Úc tan học về thấy con chó vàng trong sân. Vì vụ đứa bé trên giường của em trai mà hôm nay cậu chàng đã xoắn xuýt cả ngày, suýt thì tưởng là cha mẹ giấu giếm mình sinh em thứ ba. Kết quả chuyện kia chưa xong, nhà đã nuôi thêm một con chó: "Ba mẹ định nuôi nó trong vườn à?"
Ba Túc đang đo kích thước của con chó để làm ổ, vườn hoa rộng rãi như vậy làm một cái ổ to cũng thoải mái.
Túc Úc nghe thế vội vàng chạy ra góc sân xách cái lồng chó hôm nọ ra: "Ba, có cái này."
Ba Túc thấy lồng chó là tức ngực: "Sao anh vẫn còn giữ cái thứ này hả?"
Túc Úc: "Đến lúc cho nó phát huy tác dụng rồi còn gì? Con tốn bao tiền mới mua được đấy."
Ban đầu vốn là mua về làm biệt thự cho chim, biệt thự cho chim không thành thì làm biệt thự cho chó vậy.
Ba Túc: "Cái lồng đó xấu điên lên được, anh không thấy để một cái lồng như vậy trong vườn hoa nhà mình có vấn đề gì à?"
"Không." Túc Úc rất đương nhiên nói: "Đẹp thế còn gì."
Ba Túc nhìn thằng con: "Thẩm mỹ của mẹ anh cũng có tệ đâu mà sao đẻ ra anh lại thành thế này?"
Túc Úc: "Thế này gọi là khoảng cách thế hệ, làm sao mà ba hiểu được ý nghĩ của thanh niên tụi con?"
Túc Lê thấy mẹ mang đồ ăn ra cho con chó thì mới ý thức được là nhà mình chuẩn bị nuôi nó thật. Túc Dư Đường thấy chú chó ăn ngon lành, càng thấy nó dễ nuôi, bèn hỏi hai đứa nhỏ: "Bé bé, các con đặt tên cho bạn cún đi."
Đặt tên...?
Nhắc tới đặt tên là đầu Túc Lê trống rỗng, giờ cũng không có thẻ tre cho cậu bốc chữ.
Túc Minh ngẫm nghĩ, hưng phấn nói: "Đại Hoàng!"
"Đại Hoàng cũng hay." Mẹ Túc nhìn sang Túc Lê: "Bé bé thì sao?"
Túc Lê gật đầu: "Đại Hoàng."
Thế là tên của con chó vàng đã có. Túc Úc ở đằng kia nghe mẹ nói chuyện với hai em thì hỏi: "Mẹ, Thú tộc có cần phải tiêm vắc xin không? Con nghe bạn con bảo nuôi chó thì phải tiêm vắc xin rồi tẩy giun..."
Túc Lê gặp điểm mù tri thức, hỏi mẹ: "Mama, tiêm vắc xin là gì?"
--
Hôm sau Túc Lê dậy muộn, mở mắt ra thì Túc Minh đã tỉnh, bên ngoài phòng khách loáng thoáng tiếng cười đùa của cậu nhóc. Túc Lê nhìn độ cao của giường, quyết định tự bám vào thành trèo xuống. Cơ thể cậu đã tốt hơn hồi mới thức tỉnh rất nhiều, có thể chạy có thể nhảy, leo lên bò xuống cũng không thành vấn đề, chỉ là thỉnh thoảng hơi mất thăng bằng thôi.
Để tiện cho các con leo trèo thì dưới giường còn lót thảm dày, Túc Lê cẩn thận từng li từng tí trèo xuống, hai chân đặt lên mặt thảm rồi mới dám buông tay. Cậu đi tới cửa, nhìn chốt cửa cao hơn đầu mình, lại chạy đi bê một cái ghế nhỏ tới để kê.
Phong Yêu đang ở ngoài phòng khách chăm sóc Túc Minh, nghe tiếng cửa mở mới nhận ra, quay sang thấy Túc Lê từ từ đi tới. Tóc rối bời, có mấy sợi còn vểnh lên. Mẹ Túc đang ở trong bếp vội vàng đi ra bế con: "Ôi trời, bé bé tự xuống giường à?"
Túc Lê: "Dạ."
Mẹ Túc thơm mấy cái: "Bé bé siêu quá."
Hai ngày trước cậu thẳng thắn với cha chuyện mình là Phượng Hoàng, cứ nghĩ thái độ của người nhà sẽ thay đổi, không ngờ ngủ một giấc dậy đâu vẫn hoàn đấy. Cha mẹ vẫn coi cậu như trẻ con, thấy ăn được nhiều là khen, thấy chạy được chơi được cũng khen.
Mẹ Túc nói: "Hôm nay bé Lê dậy trễ nhất đó, Huyền Thính dậy trước con luôn."
Túc Lê nghe được tên của Huyền Thính thì theo bản năng cúi xuống nhìn ngọc Phượng Hoàng đang đeo. Túc Dư Đường bế con đi vào bếp, vừa vào đã thấy cha đang thể hiện tài năng nấu nướng, cùng với Ly Huyền Thính đứng bên cạnh quan sát.
Ly Huyền Thính vẫn là bộ dạng con trẻ, chiều cao không khác lắm với Túc Lê, thế nên ba Túc còn rất săn sóc kê một cái ghế cao, lót thêm đệm cho hắn đứng.
Một lớn một nhỏ ở trong bếp, hai cái nồi cháo bốc hơi nóng. Ly Huyền Thính hết sức chăm chú, mắt cứ dán vào tay cầm muôi của Túc Thanh Phong.
"Bé bé dậy rồi à?" Ba Túc quay lại nói: "Đợi chút nhé, papa sắp nấu xong rồi."
Ly Huyền Thính cũng quay lại, nhảy xuống khỏi ghế, đi tới đứng cạnh mẹ Túc, ngửa đầu nhìn Túc Lê. Túc Dư Đường bèn đặt Túc Lê xuống: "Bé bé ra chơi với Huyền Thính đi, lát nữa mama gọi các con vào ăn."
Hôm qua Túc Lê đã góp nhặt được rất nhiều linh lực, nhưng sáng dậy đã thấy tiêu hao hơn nửa. Ngoài một vài vết thương trong cơ thể cần linh lực để chữa trị thì phần còn lại hẳn là truyền hết cho kiếm linh. Nói cũng thấy kì diệu, rõ ràng kí ức của cậu về Ly Huyền Thính gần như bằng 0, nhưng cậu không nhịn được cứ luôn chú ý đến hắn.
Ăn sáng xong, ba Túc lại dẫn hai đứa nhỏ vào phòng hoa tu luyện, Ly Huyền Thính cũng chạy theo, thế là trong phòng hoa có thêm một cái đệm. Túc Lê vào trạng thái tu luyện thì không quan tâm gì tới xung quanh nữa, linh khí chầm chậm tiến vào cơ thể, cậu nhanh chóng đắm chìm trong thế giới của mình. Ba Túc thấy hai con đều đã vào trạng thái, quay sang nhìn Ly Huyền Thính, thấy hắn cũng nhắm mắt.
Túc Thanh Phong rón rén đứng dậy, cẩn thận đẩy cửa ra ngoài, nhờ Phong Yêu trông tụi nhỏ một lát, còn mình chui vào nhà kho lục đồ.
Mẹ Túc thấy thế hỏi: "Sao anh chưa đi làm?"
Ba Túc xách mấy cái thùng chuyển phát nhanh hôm nọ ra: "Bé bé thích xem sách Vật Lý đó nhớ không? Hôm nọ anh thấy bạn học của Túc Úc dạy bé bé làm toán nên mua cho con một ít sách vỡ lòng."
Học vỡ lòng phải tiến hành theo chất lượng. Mặc dù bé Lê rất thông minh, nhưng mới đầu đã nhảy vào học những quyển sách Vật Lý tối nghĩa đó thì sẽ dễ phát triển sai lệch, mà sách của Bạch Quân còn là dạng tham khảo nâng cao. Thế nên ba Túc quyết định mua ít sách cơ bản cho Túc Lê nhập môn, như vậy thì sau này đọc mấy cuốn Vật Lý kia cũng dễ hiểu hơn.
Túc Thanh Phong tìm được đồ, cầm miếng vải lau bìa sạch sẽ rồi mới xếp chúng lên giá sách nhỏ của Túc Lê, xong xuôi hắn mới đi làm. Vừa ra sân thì thấy tình trạng của phòng hoa.
Cửa sổ, trước cửa và nóc nhà có đủ giống chim nhỏ đang đậu, tiếng hót lanh lảnh quanh quẩn trong sân, trên trời còn có rất nhiều chim chóc bay lượn. Đại Hoàng ngoan ngoãn nằm im, nhìn những con chim nhỏ kia, bình yên và tốt đẹp.
Túc Thanh Phong không khỏi dừng bước. Yêu tộc cao cấp trời sinh đã có uy áp, uy áp của họ khiến Thú tộc và Yêu tộc cấp thấp không dám tới gần. Nhưng hắn từng thấy sách cổ viết rằng, thời Thượng Cổ vẫn có Yêu tộc được các Yêu tộc Thú tộc khác kính yêu, nhất là lực tương tác mà họ tỏa ra khi tu luyện, nó vượt xa uy áp hình thành bởi huyết mạch trời sinh. Những Yêu tộc đó được ngàn vạn sinh linh yêu thích, cũng được đất trời nâng niu.
"Phượng Hoàng là chủ nhân của bách điểu." Chẳng biết từ khi nào Túc Dư Đường đã ra sân: "Những nhóc con này là bị bé Lê thu hút."
Ba Túc im lặng một hồi mới nói: "Mấy bữa nữa nói với Kinh Hạc tiên sinh đi, chuyện bé Lê là Phượng Hoàng đừng công khai ra ngoài."
Hắn cười: "Giờ vẫn chỉ là một bé Phượng Hoàng thôi, chúng ta phải bảo vệ để con có thể bình an lớn lên."
-
Túc Lê tu luyện xong mở mắt ra, phát hiện linh khí xung quanh có vẻ dồi dào hơn nhiều. Cậu đứng dậy, thấy bên ngoài cửa sổ của phòng hoa có một hàng chim sẻ đang đứng, bèn đi tới.
Nhóm chim sẻ thấy cậu tới gần cũng không sợ, thậm chí có mấy con còn đánh bạo nhảy lên người Túc Lê, mê say mùi hương của cậu, không ngừng dụi dụi. Có hai con vì tranh đoạt vị trí trên đầu cậu mà bắt đầu đánh nhau.
Phong Yêu chứng kiến cái đầu nhỏ của Túc Lê có hai chú chim sẻ, cảm thấy đáng yêu một cách khó tả, thế là đứng ở cửa nhìn thêm một lát. Đến khi Túc Minh mở mắt bắt đầu đi vồ chim thì y mới luống cuống chạy vào can, tiện thể bảo vệ đống hoa cỏ quý giá của ba Túc.
Tu luyện xong thì vào trong nhà nghỉ ngơi. Ba đứa nhỏ vào phòng đồ chơi, Phong Yêu thì đi chuẩn bị chút đồ ăn vặt.
Túc Minh chạy lăng xăng một hồi, vào nhà là mệt rã rời, mấy phút sau đã nằm trên sàn ngáy o o. Túc Lê đang nói chuyện với Ly Huyền Thính, thấy em trai nằm trên sàn ngủ thì bảo: "Đợi chút."
Ly Huyền Thính gật đầu, sau đó nhìn Túc Lê lạch bạch chạy tới chỗ để chăn gối, rút một cái chăn nhỏ ra, ôm trong ngực. Cái chăn che khuất cả cơ thể bé nhỏ, chỉ thấy được hai cái chân lũn cũn, loạng chà loạng choạng đi tới cạnh Túc Minh, đắp lên cho cậu nhóc.
Túc Lê cẩn thận đắp kín chăn cho em, ngẩng lên thấy Ly Huyền Thính cứ nhìn mình thì hỏi: "Gì thế?"
Ly Huyền Thính thành thật nói: "Lần đầu ta thấy ngươi như vậy."
Túc Lê thấy câu này hơi lạ, cái gì là lần đầu như vậy?
Cậu đi tới giá sách định lấy mấy cuốn ra đọc, thấy sách cha mới bỏ vào, tiện tay lấy luôn.
Ly Huyền Thính thấy Túc Lê bưng sách tới, sau đó mò ra một tấm bảng nhỏ trong cái thùng bên cạnh, đặt xuống đất rồi bắt đầu tô tô vẽ vẽ. Hắn nghi hoặc: "Cái này là?"
"Đây là thứ Nhân tộc sáng chế ra, gọi là Vật Lý, rất giống với linh lộ của chúng ta thời đó." Túc Lê mở sách, phát hiện sơ đồ và giải thích trong sách mới dễ hiểu hơn, mấy cuốn trước cậu xem đều phải tốn một lúc lâu để tìm hiểu. Túc Lê đọc một hồi, bắt đầu giải thích: "Ngươi xem cái này..."
Lúc Phong Yêu và mẹ Túc vào phòng đồ chơi, hai đứa nhỏ đã châu đầu thì thầm với nhau, trên thảm bày đầy sách. Túc Lê vừa vẽ vừa giải thích với Ly Huyền Thính.
Mẹ Túc thấy thế nói: "Đang học đấy, chúng ta đừng làm phiền."
Phong Yêu nhìn một mâm đồ ăn vặt mình chuẩn bị, đành phải nói: "Vậy để lát nữa tôi mang vào."
--
Cuối tuần phải ra ngoài quay bù cho tập 3. Lần trước là quay ở khu du lịch, nhưng sau sự kiện kia, khu du lịch tiến hành chỉnh đốn và cải cách, tổ chương trình đành đổi địa điểm sang công viên của thôn. Sáng sớm Túc Lê theo cha mẹ ra ngoài, đến công viên thì thấy Bạch Dương chân nhân đang đứng dưới tán cây hóng mát. Lão đã thay ra bộ đạo bào, chỉ mặc quần áo vải bình thường, đứng nhìn mấy ông lão bên cạnh chơi cờ.
Chuyện công viên có bảo vệ mới đã lan truyền trong thôn, vừa nghe ông bác bảo vệ này học đạo, lớp trung niên người già trong thôn lập tức tỏ lòng quý mến. Nhỏ thì mua nhà mua xe cưới vợ, lớn thì xem phong thủy, đến cả chơi cờ các cụ cũng thích hỏi ý kiến của Bạch Dương chân nhân.
"Thầy Bạch, nước cờ này nên đi thế nào..." Ông lão bị tắc quay lại hỏi Bạch Dương chân nhân, nhưng chân nhân đã đi tới một bên khác, chắp tay chào hỏi nhà họ Túc, mà gia đình thầy giáo kia cũng đáp lễ.
Hôm nay có tổ chương trình tới thôn quay, rất nhiều thôn dân tới xem. Các ông thấy Bạch Dương chân nhân có vẻ thân thiết với nhà họ Túc thì ngạc nhiên lắm, châu đầu hỏi nhau: "Chẳng lẽ cái cậu thầy giáo Túc Thanh Phong đó cũng học đạo?"
"Nói vớ vẩn gì đó? Thầy Túc là giáo viên dạy học, ai người ta tin mấy cái này."
"Thanh niên bây giờ không ai tin đâu, cháu tôi toàn nói tôi phải tin khoa học, mà mấy giáo viên này là dạy khoa học mà."
...
Chương trình quay tiếp từ đoạn nhặt đạo cụ đổi cơm trưa. Bữa trưa ba Túc làm nướng BBQ, nguyên liệu do tổ chương trình cung cấp, chẳng qua ba Túc lén trộn vào chút thịt có linh khí. Mùi thơm bay khắp bãi cỏ, đến cả nhân viên tổ chương trình cũng phải nuốt nước miếng.
Túc Minh ngửi được mùi thơm là không nhịn được, một mực túm quần ba vòi ăn, nhiều lần còn thò tới gần giá nướng, toàn bị mẹ Túc túm về.
Túc Minh thúc giục: "Papa nhanh lên."
Ba Túc an ủi: "Đừng sốt ruột, cái này chưa chín, đợi papa nướng xong đã."
Lần đầu Túc Lê được ăn đồ nướng, hương vị hoàn toàn khác với đồ trong nhà. Cậu ngoan ngoãn ngồi ở bàn nhỏ, mắt dán vào xiên thịt trong tay papa, bụng không ngừng kêu réo.
Ba Túc mới nướng được một ít đã thấy hai bé con nhà mình thèm không nhịn được, thậm chí mấy nhà khác cũng tới hỏi công thức ướp gia vị của hắn. Túc Thanh Phong bèn lấy hai xiên thịt nướng, cho mỗi con một xiên. Túc Minh cầm trên tay, thổi phù phù rồi ăn ngấu nghiến, ba Túc cười ha hả: "Minh Minh ăn chậm thôi nào, không người ta nhìn lại bảo sáng papa không cho con ăn."
Nói xong hắn nhìn sang Túc Lê, thấy bé con nhìn chằm chằm xiên thịt trong tay, dường như không biết phải ăn thế nào. Cuối cùng quay sang quan sát Túc Minh một hồi, xác định rồi mới kề miệng vào xiên thịt, chạm một cái đã vội há miệng thở hà hà.
"Bé bé bị bỏng à?"
Bé con bi bô đáp: "Bỏng ạ."
Nhưng dù bị bỏng thì mắt vẫn dán vào xiên thịt.
Túc Thanh Phong thấy con nuốt nước miếng, lần này bắt chước Túc Minh phồng má thổi phù phù rồi mới cẩn thận cắn một cái.
Thịt này không dai, cảm giác rất mới lạ, mùi vừa thơm vừa hơi cháy, ăn vào miệng lại mềm. Lần đầu tiên Túc Lê được ăn loại thịt này, phần lớn là thịt của Nhân tộc nên không có linh khí, nhưng lại ngon hơn gấp trăm lần những loại thịt cậu từng ăn.
Ba Túc luôn tay lật những xiên thịt khác, hai bé con ngồi ở bàn nhỏ im lặng ăn xiên của mình.
Nhân lúc rảnh rỗi hắn hỏi: "Bé bé, có ngon không?"
Mặt Túc Lê phồng phồng, bên trong chất đầy thịt, lúng búng đáp: "On ạ."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]