Chuyển ngữ: By
Chỉnh sửa: BilecDạo này bé nói nhiều về nhà với ba mẹ, không thèm gọi điện cho tôi luôn, rất kì lạ.
Lúc công bố điểm chuẩn nghiên cứu sinh, tôi cố tình kiểm tra sớm, còn tính gọi chúc mừng em thi đậu nhưng em lại không nhận điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn của tôi.
Chuyện này làm cho tôi lo lắng không thôi, thật sự rất bất thường.
Chờ tới chiều vẫn không nhận được hồi âm.
Tôi không biết nhà em ở đâu, bằng không thì nhất định đã xin nghỉ phép chạy qua đó rồi.
Tôi nhìn chằm chằm đồng hồ đợi cho đến lúc tan ca, mãi cho đến một giây cuối cùng, tôi khẩn trương cầm túi lên muốn đi, vừa mới vọt đến trước thang máy thì cửa cũng mở ra.
Bé nói nhiều đứng bên trong tay cầm một bó hoa, ngạc nhiên nhìn tôi.
“Anh ơi.” Em ấy gọi tôi.
Trông thấy em còn nguyên vẹn lành lặn không sứt mẻ miếng nào, cơn giận trong tôi lập tức dâng lên.
Bước vào thanh máy, bên trong còn có hai người không quen biết.
Tôi cùng bé nói nhiều đứng ở một góc phía sau, thò tay véo mông ẻm một cái coi như cảnh cáo.
Em loạng choạng bước lên trước một bước, nhưng chung quy vẫn không dám phát ra tiếng.
Ra ngoài thang máy, tôi làm bộ không quen biết ẻm, bước nhanh rời khỏi công ti.
“Anh ơi, anh, anh ơi!”
Tôi đứng lại.
“Tại sao không trả lời tin nhắn của anh? Không phải thi đậu rồi à?”
Bé nói nhiều cười “hí hí” hai tiếng, ném vẻ lo lắng vừa nãy qua một bên, thay vào đó là nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-noi-nhieu/1086058/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.