“Bé ngoan, cậu không đói à? Sao không chịu ăn gì hết vậy?” Khúc Nam nhẹ lây cánh tay của Hiệu Tích, khi thấy cậu nhìn chằm chằm vào một khoảng không trung.
Hiệu Tích giật mình, vội vội vàng vàng cầm muỗng múc chút cơm: “H-Hả? Tớ không sao, tớ đang suy nghĩ về chuyện ôn thi đại học thôi mà.”
Doãn Kì bên cạnh mở hộp sữa đưa cho cậu, “Không ăn thì không ăn, uống sữa cũng được.” sau đó còn thì thầm, “Lát về anh nấu cho em ăn.”
Cả bàn chỉ có tám người, hai bọn họ hiên ngang phát cẩu lương khiến cho sáu tên cẩu độc thân còn lại thật sự nuốt cơm không trôi, làm gì cũng sẽ nghẹn.
Tuy nhiên hai bọn họ không công khai, nhưng ai cũng biết Doãn Kì với Hiệu Tích không đơn giản là mối quan hệ bạn bè.
“Các cậu có thấy gương mặt của tên sáng nay chuyển vào lớp chúng ta không? Vênh váo quá.” Tu Kiệt ghét bỏ nói.
Quang Khởi đương nhiên hưởng ứng theo bạn của mình, “Thái độ đó, nhìn một đấm cho một cái.”
“Hình như lớp 2 cũng đón một học sinh dự thính, lần này là ngoại lệ nha có đến hai học sinh đi dự thính.” Yên Yên đang mở nắp chai chuẩn bị uống nước cũng góp lời.
Hiệu Tích đột nhiên run lên, có tận hai người dự thính ư...
Bởi vì cậu đã nghĩ vốn dĩ rời khỏi Nhất Trung là thoát khỏi đám người đó, thoát khỏi những ngày tháng tối tăm và thoát khỏi những trận đòn tâm lý.
Vì cái gì? Vì cái gì mà lại đeo bám cậu tới như vậy, nếu lần đó Hiệu Tích tự tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-ngoan-ne-cho-om-chut-nha/1076933/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.