Sau tết mọi thứ trở lại như bình thường, Tết Nguyên đán đối với Doãn Kì mà nói là chuỗi ngày vắng vitamin sức sống của hắn. Hiệu Tích phải về nhà cùng Cẩm Mai Chi đón Tết, Doãn Kì cũng về nhà lớn dọn dẹp cùng anh chị dâu.
Sáng đi chúc Tết, tối về gọi điện video với nhau. Đó là chuỗi ngày hai tuần đón Tết của Doãn Kì và Hiệu Tích.
Từ sớm mọi người đã bắt đầu tập tụ ở lớp nói chuyện rôm rả vì hôm nay chính là ngày trường bọn họ đón học sinh dự thính. Mục đích của việc dự thính là để xem về chất lượng học tập và giáo dục của giáo viên và học sinh, sau đó mang đánh giá về để làm một bảng báo cáo cho sở giáo dục.
Nhưng những năm trước đã có nhiều học sinh sang Giả Hoa dự thính và đi về với những đánh giá không tốt, khiến cho mọi người đều nghĩ chất lượng dạy học ở đây không đạt không đáng tin tưởng để gửi con cháu của họ vào học, dẫn đến việc đã có một khoảng thời gian trường học suýt bị đóng cửa.
Cho nên khoảng thời gian dự thính và đi dự thính là việc vô cùng đáng ghét với học sinh ở trường vì học sinh ở hai trường vốn không thề ưa nhau.
“Vậy là năm nay chúng ta lại phải tiếp tục nhìn mặt cái bọn đáng ghét đó?”
“Nhìn bọn họ diễu võ dương oai thật chướng mắt.”
“Bằng không cậu muốn qua bên kia dự thính à?”
Cả đám liền bày vẻ mặt không hài lòng, lắc đầu ngán ngẩm.
Hiệu Tích ngồi phía sau nghe được cuộc trò chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-ngoan-ne-cho-om-chut-nha/1076932/chuong-39.html