Bọn họ chơi hai trận game vừa sắp kịp hết tiết tư cho nên đã quay về trường, đến cửa sau của trường, cả đám mới vào được một nửa đột nhiên nghe có tiếng hét lớn về phía này: “Mấy đứa kia! Làm gì vậy?”
Quay ra nhìn thì thấy bác bảo vệ đang chạy lại, cả đám hốt hoảng chạy lung tung, Doãn Kì nắm tay cậu kéo đi ấy vậy mà bác bảo vệ vẫn chạy đuổi theo, đến cầu thang lầu hai Doãn Kì nắm tay Hiệu Tí rẽ phải còn Lý Phát Minh và Khúc Nam lại rẽ trái.
Bây giờ bọn họ mà không chạy chắc chắn sẽ bị đưa đi chà toilet hết!
Tiếp theo Doãn Kì kéo cậu trốn vào một lớp học trống, để cậu ngồi trên bàn, hắn đi ra xem tình hình.
“Hình như đuổi theo Lý Phát Minh và Khúc Nam rồi.”
Hiệu Tích ngồi trên bàn ngơ ngác nhìn hắn, “Vậy bọn họ có sao không?”
Doãn Kì lắc đầu: “Cùng lắm là chà toilet thôi.” nói rồi cả hai nhìn nhau cười.
Lần đầu tiên Hiệu Tích trải nghiệm được, cái gì là trốn tiết cái gì là tiệm điện tử.
“Mặt cậu đỏ hết rồi, mệt không?” Doãn Kì rút khăn giấy lau mồ hôi cho cậu.
Nắng chiều chiếu qua cửa sổ phòng học, căn phòng ngập màu vàng nhạt của nắng, nhìn rất đẹp mắt, nhưng đối với hắn Hiệu Tích còn đẹp hơn.
“Không mệt.” Hiệu Tích không phản đối việc Doãn Kì lau mồ hôi cho cậu trái lại còn ngồi yên cho hắn lau dễ hơn.
Lúc thu tay về, ngón tay Doãn Kì có lướt nhẹ qua môi cậu.
Giây phút đó cả hai có thể nghe được tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-ngoan-ne-cho-om-chut-nha/1076915/chuong-22.html