Hết tiết hai Hiệu Tích bị gọi xuống phòng giáo viên, Doãn Kì hỏi cậu có muốn hắn đi chung không Hiệu Tích lắc đầu nói cậu đi một chút rồi lên. Đến phòng giáo viên rồi, thầy Vãn bên trong ra hiệu cho cậu mở cửa bước vào, Hiệu Tích thấy ngoài thầy Vãn còn có một người khác nữa.
“Có người muốn gặp em, tự xưng là ba của em, vậy em cứ nói chuyện với ba mình đi nhé.”
Thầy Vãn đi rồi người kia mới chầm chậm đứng dậy nhìn về phía cậu.
“Ba...”
Người đàn ông kia tiến lại gần cậu dang tay như muốn ôm lấy cậu.
Hiệu Tích cảnh giác nhìn ông ta sau đó lùi hai bước né cái ôm ấy.
Người đàn ông trước mặt này là ba cũ của cậu – Trịnh Hiệu Thành.
“Con sao vậy? Có phải còn giận ba không?” Trịnh Hiệu Thành nắm vai cậu.
Hiệu Tích đã lâu lắm rồi chưa gặp lại ba thành ra cậu không còn cảm giác được người trước mặt đây là ba của cậu nữa.
“Ba xin lỗi, năm đó là ba sai, bây giờ ba rất muốn bù đắp cho mẹ và con.”
Bây giờ một chút tình thương cậu cũng không thể cảm nhận được nói chi đến chuyện bù đắp.
Hiệu Tích lấy lại tâm lý, trả lời ông ta: “Con không giận ba, chuyện cũng đã nhiều năm rồi xin ba đừng nhắc lại nữa.”
Trịnh Hiệu Thành nhìn cậu, “Con nói với mẹ cho ba một cơ hội nữa được không? Ba thật sự cần hai mẹ con, hãy tha thứ cho ba.”
“Thật ra... tha thứ thì rất dễ dàng, nhưng lần nữa tin tưởng không dễ dàng như thế.”
Hiệu Tích biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-ngoan-ne-cho-om-chut-nha/1076914/chuong-21.html