“Châu! Long lại không xuống ăn sáng à?” – Đình Giang ngạc nhiên nhìn bàn ăn, chỉ có cậu với Châu. Sau Tết, Đình Quân thường xuyên vắng nhà (có người yêu mà),Đình Giang thỉnh thoảng lại ngó sang cái ghế Đình Quân ngồi, thấy trống vắng lạ! Mà mấy hôm nay, Long có chuyện gì mà toàn nghỉ học hoài, ốm thì không phải, thấy nó vẫn bình thường mà, hỏi thì nó bảo không muốn đi học, bó tay.
Kín—h!! Kooong!!! Kín—h!! Kooong!!!
Sao ai lại bấm chuông vào giờ này nhỉ? Chị giúp việc lạch bạch chạy ra mở cửa. Trước mặt chị là một người đàn ông ăn mặc lịch sự.
“Chào chị! Tôi là Trọng Đạt, giáo viên em Long!”
Long lúc này đang cuộn tròn trong chăn, cậu tỉnh từ lâu rồi nhưng chẳng muốn dậy. Hôm nay, cậu không muốn đi học.
“Thưa cậu! Cậu có khách!” – Chị giúp việc bước vào.
“Tôi không muốn gặp ai cả!”
Vừa nói xong, Long bỗng thấy chăn bị giật ra, cậu bị bế bổng lên.
“Thầy!” – Mặt cậu đỏ gay.
“Mấy hôm rồi em không đi học nên thầy đến đây đón em!”
“Bỏ em xuống! Em không muốn đi học! Em không muốn nhìn thấy mặt thầy!”
“Hôm nay, tầhy làm bao nhiêu món Long thích này! Trứng cuộn này, sườn chua ngọt này…”
“Em không thích, bỏ em xuống!”
“Chuyện hôm nọ cho thầy xin lỗi mà!”
“Không! Em ghét thầy!” – Long nhớ lại hôm đó cậu đã phải đứng chờ thầy ở chỗ hẹn bao lâu, thế mà cuối cùng lại thấy thầy đi cùng một cô gái khác, lại còn cười nói nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-mine-honey/2205089/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.