An Lê không thích tham dự các loại tiệc tùng nên Trần Thừa Phong cũng ít đi, đối với bên ngoài lấy lí do là, omega nhà mình quản quá chặt, không được về nhà muộn.
Bé cưng An An đáng thương, chỉ ngồi im trong nhà, nồi từ trên trời rơi xuống.
Trong ổ chăn truyền ra âm thanh, An Lê bị đè dưới thân, thở hổn hển. Trần tiên sinh thật biết cách bắt nạt cậu, không cắn gáy cũng không chịu hôn môi.
Để cho người này đi học dường như là cho cậu có nhiều thời gian để nhớ hắn hơn. Nhưng lúc đi học đều không ngoan ngoãn, dám gửi tin nhắn trêu chọc, không phải nên trừng phạt cậu hay sao?
An Lê có chút không chống cự được, thở hổn hển, "Tiên sinh, đừng... đừng hôn nữa, miệng em cũng phải nghỉ ngơi mà..."
Đẩy người ta, nhưng tay cậu mềm như vậy, giống như không có chút sức lực nào, khi môi chạm môi, tựa như kẹo kéo, như mùa xuân tới.
Cực kì ngọt!
Vừa bước vào nhà đã ôm ngang thân cậu lên phòng ngủ, hôn từ cửa hôn đến trên giường, "Ưm... tiên sinh..."
Trần Thừa Phong cắn môi cậu, uy hiếp hỏi, "Nói, đi học không nghe giảng, gửi tin nhắn cho tôi làm gì? Cho em đi học hay là quấy rầy tôi làm việc?"
Việc cậu đi học gửi tin nhắn cho hắn, toàn bộ người trong công ty đều đã biết, tiểu kiều thê Trần tổng nuôi trong nhà vẫn còn là học sinh. Trần tổng không phải người! Sờ đùi còn nhéo mông! Làm người ta đau!
An Lê bị bắt nạt đến hai mắt hồng hồng, toàn thân mềm mại không chút sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-khoc-nhe-omega-cua-dai-lao-rat-gioi-lam-nung/534017/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.