Mục Liên Khê đứng không vững, mắt thấy y lảo đảo, Tiêu Liên Vân nhanh chóng đỡ vai, tay kia vòng qua eo, sợ y bị thương.
"Bị điên hả! Đi đứng cũng không biết sao?" Gã vội vàng sờ lưng y, "Có làm cậu đau không?"
"..." Mục Liên Khê cuzng hoảng sợ, chốc lát đã hồi thần, chống tay lên giường bệnh lắc đầu.
Kéo, nhưng lại nhẹ nhàng không làm đau y, đây là lần đầu tiên Tiêu Liên Vân quan tâm thân thể y, trong lòng Mục Liên Khê chợt như có sóng biển tràn lan, thổi một cái cũng có thể làm y té xỉu.
Nhẹ nhàng muốn đẩy Tiêu Liên Vân ra nhưng người này lại không chịu, không cho y đi, nhất định phải tự đưa đi vệ sinh mới được. Đi một chuyến, lỗ tai Mục Liên Khê đều đỏ bừng.
Bụng y lớn, cơ bản là chắn hết tầm mắt. Mục Liên Khê cởi quần cho y, còn nhìn chằm chằm, dường như đang nói giỡn, "Không đi được thì tôi xi cho nhé?"
"Không! Không cần…"
Mục Liên Khê cắn môi dưới, cho là Tiêu Liên Vân thấy y không ổn lại nổi hứng thú trêu đùa, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu, mặt đỏ hồng rời mắt, vừa e lệ vừa bất đắc dĩ.
Sao có thế không cần chứ, bụng y to, bình thường đi vệ sinh đều có y tá hỗ trợ, đây là lần đầu tiên Tiêu Liên Vân đưa y đi.
Cứ nhìn như vậy làm vành tai Mục Liên Khê ửng hồng. Bình thường Tiêu Liên Vân là loại người gì, sao có thể đưa y đi, thuận tiện giúp y đi vệ sinh chứ?
Đứa nhỏ trong bụng làm y chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-khoc-nhe-omega-cua-dai-lao-rat-gioi-lam-nung/534016/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.