Rất ngoan, cũng rất thơm.
Trần Thừa Phong mím môi, trong mắt hàm chứa ý cười, omega nhỏ trước mặt này quá dễ nhìn thấu, mấy suy nghĩ nhỏ đều viết hết lên mặt.
"Không có không thích, tư tâm như vậy, tôi rất thích."
Đôi mắt An Lê như có sóng nước, ánh mắt ấm ức tủi thân dường như lại muốn khóc. Cậu rất mềm, mềm mụp thích rơi nước mắt, từng giọt từng giọt lăn trên má, sau đó tí tách rơi vào chăn.
Có chút không hiểu được, Trần Thừa Phong hỏi, "Tôi không bắt nạt em mà, vừa rồi cắn đau em sao?"
Hắn nhíu mày, duỗi tay muốn sờ sau cổ An Lê, vừa rồi hắn không dùng sức, sao người này lại khóc? Không biết vì sao, không đợi hắn ôm chặt thêm một chút, An Lê đã chui cả người vào trong lòng Trần Thừa Phong.
Như một con mèo ngoan ngoãn, lẩm bẩm như làm nũng, "Không ạ, tiên sinh không cắn đau em. Là em cảm thấy tiên sinh tốt với em quá, em sợ sau này tiên sinh không cần em... không thích em nữa..."
"Chưa từng có ai đối xử với em tốt như thế... hu hu..."
Cậu chùi nước mắt vào áo sơ mi của Trần Thừa Phong, thút tha thút thít khóc không ngừng, tiếng khóc rầm rì như cào vào lòng Trần Thừa Phong. Đối với nước mắt của An Lê, Trần Thừa Phong không hề nổi giận, vuốt lông dỗ dành người ta, "Em là đứa nhỏ ngốc à? Tôi không tốt với vợ tôi, chẳng lẽ để người khác tốt với em sao?"
Trần Thừa Phong nhéo cái mũi nhỏ của An Lê, làm cậu không thở được, lại bị làm cho buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-khoc-nhe-omega-cua-dai-lao-rat-gioi-lam-nung/533999/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.