“Dạ?”
An Lê còn tưởng mình nghe nhầm, mãi đến khi nhìn Trần Thừa Phong lên tầng mới phản ứng được lời này là ý gì.
Nhưng mà vừa nãy… không phải nói không đánh dấu cậu sao?
An Lê thở dài một hơi, tương lai của cậu vẫn luôn rất mơ hồ, không biết cảm giác mơ hồ này từ đâu tới, cậu mang bát đũa đi rửa, xem dự báo thời tiết ngày mai, nghĩ nếu Trần tiên sinh thích cậu nấu cơm, cậu có thể sẽ xem xét thực đơn.
Cậu dọn dẹp hơn nửa tiếng.
Vừa cất bát đũa đã được rửa sạch sẽ vào chạn, cậu đã nghe thấy Trần Thừa Phong từ trên tầng gọi, “Đi lên ngủ.”
“Dạ, tới đây ~”
Chầm chậm đi lên tầng, phòng ngủ của Trần Thừa Phong là phòng đầu tiên, không hiểu sao cậu lại hơi khẩn trương và co quắp.
Phòng của Trần Thừa Phong không khác mấy so với tưởng tượng của cậu, gọn gàng ngăn nắp, phần lớn đồ đạc đều là ba màu đen xám trắng, thoạt nhìn có vẻ lạnh lẽo, đi vào có thể ngửi được mùi gỗ nhàn nhạt, là pheromone của Trần Thừa Phong.
Rõ ràng vẫn chưa bị Trần Thừa Phong đánh dấu, nhưng An Lê luôn có cảm giác an tâm, cậu đứng ở cửa, đi vào trong là có thể thấy một cái giường lớn, còn có phòng khách nhỏ và bàn làm việc, bên trái là nhà vệ sinh, như lại là... loại cửa trong suốt mờ đục.
Trần Thừa Phong là người như vậy, làm việc gì cũng tương đối đơn gian, xối nước lạnh là xong, bây giờ là thời điểm giao mùa, trong phòng cũng không lạnh, hắn mặc áo tắm dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-khoc-nhe-omega-cua-dai-lao-rat-gioi-lam-nung/533988/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.