Mì đã được làm xong, không có hành, là một bát mì cực kì thanh đạm, còn có một quả trứng, nhưng đã bỏ lòng đỏ, chỉ còn lòng trắng trống trơn.
An Lê đẩy bát mì sang, “Tiên sinh ơi, có thể ăn rồi ạ.”
Sau khi làm mì xong, cửa sổ phòng bếp bám đầy hơi nước, không khí trong phòng cũng ấm lên, cảm giác có sức sống.
“An Lê.” Hắn dùng đũa gắp mì sợi bỏ vào miệng.
Hương vị rất thanh đạm, chỉ là nấu mì bình thường, cho thêm ít muối và một ít gia vị mà thôi, dầu mè cũng cho không nhiều, chủ yếu để thêm mùi vị.
Thế mà ăn vào còn ngon hơn rất nhiều thứ Trần Thừa Phong đã từng ăn trước kia, bởi vì ăn vào là ấm lòng, Trần Thừa Phong nhiều năm đều dốc sức làm việc bên ngoài, ở công ty thường bận rộn đến khuya, cơm nguội và thức ăn nhanh làm dạ dày hắn không tốt lắm, một bát mì cũng chẳng xa hoa gì, lại khiến hắn ấm bụng.
“Không có thời gian hầm canh gà, nếu dùng nước gà hầm làm sẽ tốt hơn, hơn nữa em nghe quản gia Lý nói dạ dày tiên sinh không tốt lắm, vừa nãy làm trà gừng để làm ấm người, mặc dù hôm nay tiên sinh không uống rượu, nhưng sau này ở nhà luôn uống sẽ tốt cho cơ thể.”
An Lê đứng bên cạnh hắn, giống như báo cáo thành quả mấy ngày ở nhà, Trần Thừa Phong mấy ngày nay căn bản không coi trọng An Lê, An Lê lại từ quản gia Lý biết rất nhiều điều về hắn.
Bởi vì quản gia Lý nói, cứ từ từ, rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-khoc-nhe-omega-cua-dai-lao-rat-gioi-lam-nung/533987/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.