Chương trước
Chương sau
-----------------------

Khoảnh khắc đóng cửa lại, Đinh Trình Hâm không nhịn được khóc thành tiếng, cậu thật sự rất thích thiếu gia, lúc cậu rời đi liền cảm thấy cả trái tim đều trống rỗng, giống như mất đi một thứ rất quan trọng.

Đinh Trình Hâm lau nước mắt, cậu không nói lời từ biệt với lão quản gia, chỉ để lại một bức thư rồi rời đi mà không lấy một đồng tiền công nào.

Sau khi nghỉ việc, cuộc sống của Đinh Trình Hâm trở nên rất căng thẳng, cậu không có tiền tiết kiệm, lại sắp phải đóng tiền học phí, cậu phải tìm một công việc khác để trang trải cuộc sống.

Đinh Trình Hâm đã đi xin việc ở nhiều nơi, nhưng mức lương quá thấp, chỉ hai ba nghìn mà thôi, làm sao cậu có thể tiết kiệm được 20 vạn tệ trong một tháng cơ chứ.

Ngay khi Đinh Trình Hâm đang bơ vơ vừa gặm bánh mì vừa đi về nhà thì thấy lão quản gia lại xuất hiện ở dưới nhà cậu.

Đinh Trình Hâm chủ động tiến lên chào hỏi: "Ông tới tìm tôi?"

Lão quản gia nghe thấy tiếng thì nhìn lại, vừa nhìn thấy Đinh Trình Hâm thì rất kích động, hai tay nắm chặt bả vai Đinh Trình Hâm nói: "Thiếu gia hiện tại rất cần cậu."

Đinh Trình Hâm không hiểu ý của lão quản gia, hẳn là đã có người được thuê chăm sóc thiếu gia rồi chứ: "Đâu phải chỉ có tôi mới có thể chăm sóc thiếu gia, ông có thể thuê một người hầu khác, Đinh nhi không muốn chăm sóc thiếu gia nữa."

Đinh Trình Hâm sợ rằng nếu tiếp tục chăm sóc thiếu gia thì cậu sẽ không thể rời khỏi nữa, lại càng sợ cậu sẽ không thể sống thiếu thiếu gia, vì vậy cậu phải rời đi ngay khi cậu còn có thể.

Đinh Trình Hâm đẩy tay lão quản gia ra, rõ ràng từ chối: "Đinh nhi không muốn làm lại công việc đó, hơn nữa tôi cũng không muốn mức lương trước đây, xin ông đừng quấy rầy Đinh nhi nữa."

Đinh Trình Hâm xoay người chuẩn bị về nhà, không quan tâm đến lão quản gia nữa.

Lão quản gia đi theo sát phía sau cậu: "Cậu muốn mức lương thế nào cũng được, mong cậu suy nghĩ lại."

“Không phải là vấn đề về mức lương.” Nếu Đinh Trình Hâm quan tâm đến tiền, thì cậu nhất định sẽ cầm tiền công đi, đến tiền công cậu còn không lấy, cho dù lão quản ra có ra giá cao bao nhiêu, cậu cũng sẽ không quay lại.

Lão quản gia không hiểu vì sao Đinh Trình Hâm đột nhiên không muốn chăm sóc thiếu gia: "Là do công việc chăm sóc thiếu gia khó quá sao? Vậy cậu không cần chăm sóc thiếu gia, chỉ cần mỗi ngày cậu đều ở bên cạnh thiếu gia là được."

Đinh Trình Hâm cảm thấy lão quản gia rất kỳ quái: "Tại sao tôi phải quay lại chăm sóc cho thiếu gia, các người có thể đổi người chăm sóc thiếu gia mà?"

Lão quản gia cũng không nói lý do, dù sao cũng là muốn Đinh Trình Hâm quay lại.

Đinh Trình Hâm không đồng ý, trực tiếp đóng cửa lại, nói với lão quản gia ngoài cửa: "Thật xin lỗi, tôi thật sự không muốn làm nữa, ông tìm người khác đi."

Sau khi từ chối lão quản gia, trái tim của Đinh Trình Hâm khẽ nhói lên, ý nghĩ sẽ có người khác giúp thiếu gia lau người khiến cậu đau lòng, nhưng cậu còn có thể làm gì nữa, cậu sẽ không quay lại đó.

Đinh Trình Hâm không muốn trở thành kẻ thứ ba xen vào mối quan hệ giữa thiếu gia và người khác, cậu muốn quên thiếu gia, hoàn toàn quên đi.

Đinh Trình Hâm uống một chai nước lớn để trút giận, cái bụng trống rỗng được lấp đầy nhưng vẫn kêu lên.

Đinh Trình Hâm là một người ngạo mạn, dù có chết đói cậu cũng sẽ không quay lại tiếp tục làm công việc lương cao đó nữa.

Lão quản gia trở lại trang viên, nhìn thiếu gia ở trên giường không chịu ăn gì, trong lòng rất phiền muộn.

Thật ra thiếu gia chỉ không thể cử động thân thể được thôi, ý thức vẫn rất rõ ràng, có thể mở mắt, nhưng lại không nói được.

Nhìn thấy ánh mắt của thiếu gia ý bảo mình phải đi tìm người hầu kia về, lão quản gia xấu hổ nói: "Tôi đã đi tìm cậu ta, nhưng cậu ta không chịu quay lại tiếp tục chăm sóc cho cậu."

Ánh mắt thiếu gia đang nằm trên giường trở nên bối rối sau khi nghe quản gia nói lời này.

Ngày hôm sau, lão quản gia lại chặn ở cửa nhà Đinh Trình Hâm, đòi Đinh Trình Hâm quay lại với ông ta.

Đinh Trình Hâm thấy lão quản gia đã lớn tuổi, cuối cùng cũng đồng ý quay lại chăm sóc thiếu gia, nhưng cũng chỉ có thể chăm sóc anh một tháng cuối cùng.

Ngoài miệng thì lão quản gia đã đồng ý, nhưng đến lúc đó có để cậu đi không thì chưa chắc.

Chủ yếu phải xem thiếu gia có muốn để cậu đi hay không.

Hiện tại đã liên hệ với chuyên gia nước ngoài hỗ trợ trị liệu, vị chuyên gia kia cho rằng thiếu gia sẽ sớm di chuyển được thôi.

--------------------Hết chương 12T4 05-06-2024🍒Dương Mẫn Nhi 🍒

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.