Chương trước
Chương sau
Mò Mẫm

Sau khi trở về Thập Tam sở, Điền Thất cẩn thận phân tích mọi chuyện lại một phen, cảm thấy có gì đó không đúng. Hoàng thượng đột nhiên tháo dây lưng của nàng xuống, cho thấy hắn đã nhận được tin dây lưng của nàng có vấn đề, mà trước đó nàng còn ngã xuống hồ nước, đây chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi sao!

Nghĩ đến đây, tim Điền Thất lại như treo lơ lửng một lần nữa.

Sợ hãi run rẩy một lúc, nàng cũng bình tâm lại, bởi dù sao Hoàng thượng đã thả nàng trở về, cho thấy tạm thời nàng vẫn an toàn. Một khi Hoàng thượng tỉnh táo lại muốn giải quyết nàng, thì nàng cũng chẳng có cách nào thay đổi. Sống chết có số giàu sang do trời, nàng sẽ chờ!

Quả nhiên, một lúc sau thì chuyện cần nàng chờ cũng đã chờ được.

May thay là số nàng cũng đỏ, cảm thấy trong phòng ấm áp nhưng cứ bức bối thế nào, bèn mở cửa sổ cho thông thoáng. Từ phía xa nàng đã trông thấy một gã thái giám đang dẫn Thịnh An Hoài đi về phía bên này, phía sau ông ta còn có một người khác, vác theo một cái rương gỗ nhỏ, dưới cằm có một chòm râu chứng tỏ ông ta không phải là thái giám.

Đến cả Thịnh An Hoài cũng được phái đi, chẳng lẽ Hoàng thượng đã phát hiện ra bí mật, cho nên mới phái tâm phúc tới giết nàng. Điền Thất sợ hãi, đi lại vài vòng trong phòng, tai loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, một người nói: “Là ở đây hả?” Một người đáp: ”Chính là ở đây ạ, mời ngài sang bên này.” Sau đó tiếng gõ cửa bùm bụp vang lên.

Miệng tuy nói để mặc cho số phận nhưng ngồi chờ chết không phải phong cách của Điền Thất, nàng nhảy vụt một cái qua cửa sổ, cẩn thận đóng cửa lại, rồi ép tai sát cửa sổ nghe ngóng động tĩnh trong phòng.

Thịnh An Hoài đập cửa một lúc, không thấy ai trả lời liền đẩy luôn cửa bước vào.

Trong phòng không có ai, Thịnh An Hoài rất cẩn thận, ông ta đi tới trước giường của Điền Thất, trông thấy chăn mới được giũ ra, sờ sờ một cái, trên chăn vẫn còn hơi ấm sót lại.

Điều này chứng tỏ tên này vừa mời rời đi.

Tên thái giám dẫn Thịnh An Hoài tới thấy ông ta không vui, bèn cười cười nói: “Thịnh tổng quản đích thân tới thăm Điền Thất, đúng là phúc phận của tiểu tử kia. Nô tài vừa thấy hắn trở về, chắc lại đi ra ngoài rồi. Không biết ngài tới tìm hắn có việc gì sai bảo, không bằng để nô tài chuyển lời giúp, lại không làm lỡ chuyện của ngài. Bên cạnh Hoàng thượng còn nhiều chuyện cần xử lý, không nên để tiểu tử thúi kia làm ảnh hưởng. Chẳng may Hoàng thượng không tìm thấy ngài, trách tội xuống, một trăm Điền Thất cũng không gánh nổi.”

Sắc mặt Thịnh An Hoài hơi dãn ra, đáp: “Cũng không có gì, tổ tiên Điền Thất tích nhiều công đức, Hoàng thượng đích thân hạ khẩu dụ phái thái y tới xem bệnh cho hắn, ta vội dẫn người tới, thật không ngờ hắn không có ở đây.”

Điền Thất ghé tai bên cửa sổ, nghe đến đây, lặng lẽ vỗ ngực mấy cái, may quá may quá, không phải tới ban chết. Nhưng... Tuyệt đối không thể để thái y xem bệnh, một khi phát hiện nàng không phải là thái giám chân chính, thì cái mạng nhỏ này chẳng thể cứu nổi nữa.

Trái tim vừa tụt xuống một chút lại treo lên cao. Điền Thất cảm thấy năm nay đúng là một năm đen đủi, xui xẻo nối đuôi nhau mà tới, lao tới chóng mặt không ngừng nghỉ. Mấy hôm nữa phải tìm một cái miếu đốt vài nén hương, xua đuổi xui xẻo mới được.

Trong phòng, Thịnh An Hoài cùng gã thái giám nói vài câu. Lại đợi một lúc, không thấy ai trở về, ông ta cũng không dám ngồi lâu, để lại Thái y ngồi chờ, còn mình trở về Càn Thanh cung trước.

Điền Thất ngồi dưới chân tường suy nghĩ một hồi, đứng dậy trở về phòng. Vừa nhìn thấy Thái y, không đợi ông ta mở miệng nàng đã chặn họng ông ta trước, hỏi ông ta ở đây làm gì.

Thái y kể lại mọi chuyện, hỏi nàng là ai, Điền Thất bao giờ thì về.

“Ta là Vương Mãnh, Điền Thất vừa mới ra ngoài rồi, ngươi chờ ở đây, ta đi bắt tên kia về cho ngươi.”

Nói xong, nàng đi một mạch tới phòng của Vương Mãnh, dựng Vương Mãnh đang ngủ bù trong chăn dậy lôi đi. Vương Mãnh dụi hai mắt, mơ mơ màng màng nhìn nàng.

Điền Thất nắm cổ áo hắn kéo đi, vừa đi vừa nói chuyện: “Tôi thấy sức khỏe của huynh yếu ớt như vậy nên tìm một Thái y tới xem bệnh cho huynh rồi, lát nữa huynh đừng có nói gì, chỉ cần im lặng để người ta xem bệnh là được.”

“Tôi là đại phu mà.”

“Im miệng.”

Vương Mãnh là một người không biết cách từ chối, ngay cả lời khách khí của người khác hắn cũng nghe theo, bây giờ Điền Thất chỉ hơi mạnh mồm một tý, hắn lập tức im the.

Sau một hồi lôi lôi kéo kéo người như đánh cướp về phòng mình, vừa nhìn thấy Thái y, Điền Thất liền chỉ vào Vương Mãnh nói: “Đấy, người đây, ngài xem bệnh đi.”

Thái y cẩn thận bắt mạch cho Vương Mãnh, nhìn mắt cùng đầu lưỡi, lại ấn ấn mấy cái huyệt trên bụng hắn, cuối cùng lắc đầu nói: “Thận và tì tạng của ngươi đều không tốt, cơ thể trước đây thiếu dinh dưỡng, bây giờ đã trở thành căn bệnh, phải từ từ điều trị, không gấp được. ”

Vương Mãnh cúi đầu nói: “Mấy cái ông nói tôi đều biết nhưng không đủ tiền mua thuốc.”

Thái y thở dài: “Ta thấy ngươi sống cũng chẳng dễ gì, may cho ngươi đây là ý chỉ của Hoàng thượng, ta viết cho ngươi vài loại thuốc bổ, cầm phương thuốc này tới thái y viện lĩnh đi, không cần bỏ tiền ra mua đâu.”

Vương Mãnh trợn trắng hai mắt: “Ông bảo –”

Điền Thất kịp thời bịt kín miệng hắn lại, quay đầu nói với thái y: “Vậy làm phiền ngài cho nhiều một chút.”

Thái y nghĩ nghĩ, cảm thấy viết nhiều quá sợ sẽ bị tra ra, không nên tạo phiền phức cho mình, nên ông ta viết lượng thuốc dùng đủ trong hai tháng, còn nói thêm: “Phương thuốc cụ thể là thế này, sau khi uống xong xem tình trạng cơ thể mà tự biết tăng hoặc giảm lượng thuốc. Ngươi còn trẻ, còn nhiều thời gian để uống thuốc, qua mấy năm nữa thì có thể điều trị triệt để.”

Vương Mãnh bị Điền Thất bịt kín miệng ú ớ không nói được gì, lại bị Điền Thật đập cho một phát gật đầu.

Sau khi tiễn Thái y về, Điền Thất thở phào vỗ ngực, cuối cùng cũng chuyển nguy thành an. Mấy ngày nay thật kinh khủng, ngày nào cũng đi bộ một vòng quanh địa phủ, trái tim nàng gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Vương Mãnh lại vô cùng bực tức: “Chuyện quái gì vậy?”

Điền Thất nắm chặt bờ vai của hắn: “Huynh đệ tốt phải đồng cam cộng khổ, tội khi quân, huynh có một phần, tôi cũng có một phần.”

“Khi quân!” Vương Mãnh trợn to mắt.

“Đừng lo, trời biết đất biết huynh biết tôi biết, chẳng có gì to tát cả, huynh còn được chút thuốc để uống, sao lại không làm.” Nói xong, Điền Thất phẩy phẩy toa thuốc trong tay: “Chốc nữa tôi đi lĩnh thuốc cho huynh.”

“Cứ cho là tôi phải lên thuyền giặc đi, cậu cũng phải kể rõ mọi chuyện ra, ít nhất tôi cũng phải biết ngọn ngành chứ.”

Điền Thất không thể làm gì ngoài chuyện kể vắn tắt một lần cho Vương Mãnh nghe.

Vương Mãnh nghi ngờ hỏi: “Thái y xem bệnh cho ngươi là chuyện tốt, sao ngươi không chịu xem?”

“Không phải là tôi nghĩ cho huynh sao?” Điền Thất bịa chuyện nói.

Vương Mãnh vẫn còn bán tín bán nghi.

Trong lòng Điền Thất có chút áy náy, bèn lục tung đống gia sản giấu kín ra, còn lại một trăm ba mươi bảy lượng bảy đồng bạc. Nàng đưa trọn cho Vương Mãnh một trăm lượng bạc.

Vương Mãnh nhìn chằm chằm chữ số trên ngân phiếu. Nói thật không phải thái giám nào cũng giống như Điền Thất gom góp tiền, mặc dù công việc của chính Vương Mãnh rất tốt nhưng tiền dư chẳng có bao nhiêu.

“Cậu có ý gì?” Vương Mãnh trả số ngân phiếu lại cho Điền Thất.

Điền Thất lại dúi trở lại: “Cầm về mà mua thuốc uống, thêm phần thuốc thái y kê cho nữa, chắc cũng đủ dùng trong một năm, năm sau tôi kiếm được nhiều tiền hơn tôi sẽ mua loại thuốc tốt hơn cho huynh.”

Vương Mãnh hơi cay cay mũi: “Sao ngươi lại tốt với ta như vậy.”

“Huynh đã cứu tôi. Hôm nay tôi còn lợi dụng huynh, cho nên tôi phải trả ơn, cũng là tạ lỗi với huynh. Chút tiền cỏn con ấy, không đủ được.” Điền Thất thành thật nói.

............

Ở phòng đánh trống canh một tháng, Điền Thất lại được trở về làm chức giám thừa ở Đô Tri giám.

Đô Tri giám là một trong hai mươi bốn “nha môn bậc thấp”, chính là một nơi không có chất béo bở gì để mò, đây chính là nguyên nhân Điền Thất có thể dễ dàng thăng chức. Rất nhiều người tránh cái chỗ này còn không kịp, nàng lại bất chấp tiến về phía trước, giống như một con dê béo núc ngu si chủ động tiếp cận hổ dữ, do mình hại mình còn có thể trách ai.

Thực ra trước đây Đô Tri giám không phải như thế này, nha môn này đã từng quản một bộ phận chức trách mà bây giờ đã bị Tư Lễ giám cùng Nội Quan giám cướp mất, từng có một hồi vô cùng rực rỡ, thế nhưng tất cả những năm tháng huy hoàng ấy đều đã qua. Bây giờ công việc chủ yếu của Đô Tri giám là vua đi đến đâu thì dẹp đường đến đấy.

Chỉ cần nơi nào có thánh giá đi qua, chắc chắn sẽ có hai hàng thái giám đi phía trước vỗ tay, ngầm cảnh báo người đi đường rằng: Hoàng thượng tới, mau lượn đi!

Công việc của Điền Thất chính là như vậy.

Tuy đây cũng là cơ hội tốt để tiếp cận thánh giá nhưng xác xuất, xuất hiện trước mặt Hoàng thượng là vô cùng nhỏ bé. Ngươi có thể vì biết giải quyết mọi chuyện, hoặc là một cái miệng biết nịnh nọt mà được Hoàng thượng để ý đến, thế nhưng, ngươi có thấy ai vì vỗ tay to mà được Hoàng thượng liếc mắt tới chưa?

Hơn nữa, trải qua mấy chuyện kinh khủng kia, bây giờ Điền Thất chẳng còn tâm tư leo cao nữa. Cho nên nàng vỗ tay không to cũng chẳng vang, không khác mấy người xung quanh là bao.

Tuy vậy Kỷ Hành vẫn nhận ra nàng trong đám đông.

Hôm nay lên triều hơi lâu, lúc bãi triều mặt trời đã bắt đầu mọc. Phía đông tràn ngập ánh nắng ban mai, nhuộm một màu đỏ hồng nhưng trong ráng đỏ lại nhuộm một tầng sáng màu vàng, hiện ra một bức tranh tràn ngập sức sống. Mặt trời giống như một cái vòng sắt mới luyện ra từ trong lò, đỏ hồng nóng rực, tản ra hơi ấm xua đi khí lạnh buổi sớm mai.

Toàn bộ thế giới tràn ngập ánh nắng ấm áp.

Ngự giá đi từ cửa Hoàng Cực trở về, vẫn đi về phía Tử Ninh cung. Kỷ Hành ngồi trên xe rồng, giống như đang mang theo mặt trời mới mọc mà đi. Phía trước có một hàng thái giám vỗ tay mở đường.

Ánh mắt Kỷ Hành lướt qua phía trước, ánh mắt dừng lại một nơi.

Áo đồng phục màu xanh, thân mình thon gầy, nhất là tấm lưng nhỏ bé lại ưỡn thẳng tắp; đầu hơi nghếch lên, nhẹ nhàng vỗ tay, ngón tay cũng nhỏ bé, trắng nõn xinh xắn, ánh mặt trời xuyên qua kẽ tay, giống như có một vòng sáng trắng lượn trên đầu ngón tay, phát sáng đến lóa mắt, khiến người ta không thể dời mắt nổi.

Loại chuyện đơn giản thế này, hắn lại làm vô cùng nghiêm túc, thắt lưng thẳng tắp, dáng người cao ngất. Giống như một cành trúc xanh mảnh mai.

Trong đầu Kỷ Hành đột nhiên nhảy ra một suy nghĩ.

Một nô tài tốt như vậy, nhất định phải để ở ngự tiền.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.