Edit: Anh Đào
Beta: Subo
Lúc nghe tin mình bị điều tới ngự tiền, Điền Thất quả thật không dám tin. Nàng không nhờ người, cũng không tốn tiền, gần đây nhất còn gây ra chuyện, đột nhiên lại có cái bánh lớn trên trời rớt xuống, phản ứng đầu tiên của nàng chính là cái bánh này có độc hay không.
Nhưng Thịnh An Hoài lại nói: “Đây là Hoàng thượng đích thân hạ chỉ, thái giám trong ngự tiền nhiều như vậy, hiếm lắm mới có người được vinh dự này. Tiểu tử ngươi còn không mau lĩnh chỉ tạ ơn, nhanh nhanh đi theo ta.”
Điền Thất vội nhe răng cười: “Tiểu nhân tạ chủ long ân... Cảm ơn Thịnh gia gia.”
Thịnh An Hoài hơn bốn mươi tuổi, trên mặt không có râu mép nên thoạt nhìn chỉ mới hơn ba mươi nhưng rất nhiều thái giám trong cung vì nịnh nọt đều gọi ông ta là gia gia, Điền Thất năm nay mười tám tuổi còn thấy bình thường, nhiều gã ba mươi tám tuổi vẫn mặt dày gọi gia gia. Ai bảo vị này là thủ lĩnh thái giám trong ngự tiền, phải đi lấy lòng thôi.
Cho nên bị Điền Thất gọi một tiếng ”Gia Gia”, Thịnh An Hoài cũng không thấy có gì không tốt. Ông ta cầm cây phất trần đập vài phát vào đầu Điền Thất, cười cười nói: “Tên tiểu tử này, cũng có chút năng lực đấy.”
“Đâu có đâu có, do may mắn được sư phụ dạy dỗ, còn có ngài chỉ giáo nữa.” Điền Thất gãi gãi đầu, lại hỏi: “Cái đó... Nô tài lắm miệng hỏi một câu, sao Hoàng thượng ngài ấy lại muốn điều nô tài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-ha-xin-tu-trong/2469364/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.