Tống ngự y bắt mạch rất lâu mới cầm tay Diệp Đinh thả vào trong chăn. Diệp Đinh khẽ chớp mi, lười nhác hỏi: "Nói điều gì may mắn đi." Tống ngự y cảm thấy mình không có gì để nói nữa rồi. Nửa ngày Diệp Đinh không nghe thấy tiếng đáp lại, bất đắc dĩ nói: "Tống lão đầu là được hay không được, đừng bày ra bộ dáng như là ta nợ bạc ngươi thế." Tống ngự y cười lạnh hai tiếng: "Nói ít đi vài câu, cổ họng đã khàn thành cái dạng gì rồi." Diệp Đinh ho khan hai tiếng, làm ổ trong chăn không nói tiếng nào. Tống ngự y vỗ vỗ nhẹ bả vai hắn, nói: "Xốc chăn lên, để ta sờ bụng." Diệp Đinh thành thật vén chăn lên lộ bụng ra ngoài. Tống ngự y không chút khách khí sờ nắn khắp bụng, lại dùng sức ấn vài nơi. Diệp Đinh hít sâu một hơi, theo bản năng muốn né tránh: "Nhẹ chút nhẹ chút, ấn hỏng thì làm sao bây giờ." Hắn chỉ dám nhẹ nhàng xoa xoa, nào dám ấn bụng như thế. Sắc mặt Tống ngự y sầm lại, cẩn thận khám kỹ một lúc mới nói: "Lúc này mới sợ ấn hỏng à, sớm biết sao còn làm." Diệp Đinh bày ra bộ dáng không muốn nghe. Tống ngự y lắc đầu đứng dậy muốn đi viết đơn thuốc. Diệp Đinh duỗi tay ra vung vẩy, giành được cơ hội mở miệng trước Tống ngự y, tự giác nói: "Sớm muộn cũng xong." Bày ra bộ dáng ta hiểu mà. Tống ngự y bị cướp lời kịch chỉ có thể tức giận viết thêm hai vị thuốc đắng vào trong phương thuốc. Này thanh niên, ăn nhiều đắng chút mới giảm được nhiệt. ... Mỗi ngày Diệp Đinh đều nằm đến nhũn xương trong tẩm cung, muốn lấy lại trạng thái nhảy nhót vui vẻ của bản thân như hai mươi năm trước quả thực là việc của đời nảo đời nào. Nhẩm tính trên đầu ngón tay ước chừng phải chờ đến cuối tháng. Từ xưa đến nay bốn mùa quân vương đều đi săn, xuân sưu, hạ mầm, thu tiễn, đông thú. Trong đó thu tiễn long trọng nhất, tất cả quần thần đều có mặt cùng vua đi săn. Vương tôn công hầu, ngàn ngựa san bãi bằng, tranh giành thú săn, chiếm lấy hạng nhất. Năm đó Diệp Đinh tuổi nhỏ tài hoa mới trổ, bụng đầy kiêu ngạo càng muốn tranh hạng nhất, ở bãi săn ỷ vào tiễn pháp hơn người, năm nào cũng đoạt được hạng nhất, còn rất hăng hái. Đón nhận sự tán thưởng thật thật giả giả đến từ người ngoài, càng ngông nghênh đến mức không biết mình là ai, đến tận khi thực sự ra chiến trường, tiễn trong tay bắn không phải thú trong núi mà là đầu người, lúc này mới chính thức hiểu rõ bản lĩnh trong bãi săn thú mà mình từng tự hào nhất có bao nhiêu ngây thơ. Chẳng qua chỉ là tiết mục giải trí cùng quân vương, chỉ khác là bây giờ quân vương trở thành người thân cận nhất của mình mà thôi. Ngụy Uyên thấy mắt Diệp Đinh sáng rực khi nhìn thấy y, ước chừng đã đoán được hắn muốn gì. Không đợi Ngụy Uyên mở miệng, Diệp Đinh sâu kín thở dài, làm ổ ở cửa sổ còn đầu thò ra ngoài cực kỳ giống chú chim nhỏ bị nhốt trong lồng, trông mong nhìn ra bốn góc trời xanh. "Nhị ca muốn đi bãi săn mùa thu đúng không? Thật tốt, nhị ca cả ngày ở trong thư phòng xử lý chính vụ quá vất vả, ra ngoài giải sầu cũng tốt. Ta thì không đi được, dù sao bây giờ thân thể có muốn cũng không chơi được cái gì. Vậy ta ở trong cung đợi, nhị ca không cần quá nhớ ta." Diệp Đinh ngoan ngoãn nói: "Dù sao ta cũng sẽ không trộm lén ra ngoài chơi, cũng sẽ không tìm Hoa Giải Ngữ nghe hát, cũng sẽ không một lời không hợp liền đánh nhau với người ta, cũng không lại..." "Đủ rồi..." Ngụy Uyên cắt ngang lời nói của Diệp Đinh, nhức đầu xoa trán nói: "Nhị ca mang ngươi cùng đi." Vốn dĩ đôi mắt Diệp Đinh còn ảm đạm nghe thế liền sáng quắc, khóe môi cong cong bổ nhào vào người Ngụy Uyên, ra vẻ rụt rè nói: "Thật ra nhị ca không cần chiều ta như thế." "Thật?" "Đương nhiên là giả rồi." Diệp Đinh cười nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]