Hồ Lễ cầm thẻ bài vào điện, đem chút tin tức vụn vặt trong triều trước khi Ngụy Uyên tại vị nói cho y, để cho y tham khảo mà cân nhắc khi chỉnh đốn triều cương.
Bấy giờ Ngụy Uyên mới hiểu nửa câu nói chưa xong của Diệp Đinh.
Hồ Lễ thấy lòng dạ của Ngụy Uyên không ở đây, tự cho là đúng nói rằng Diệp Đinh không có vấn đề gì, trở về nhà ngả đầu liền ngủ, trong lòng giống như không có khúc mắc.
Dù nói vậy, nhưng trong lòng Ngụy Uyên vẫn cảm thấy lo lắng, nhớ Diệp Đinh nhưng lại không phân thân được đành căn dặn một số việc để Hồ Lễ chăm sóc cho hắn.
Đương nhiên Hồ Lễ đồng ý.
Gót chân bên này vừa đi thì gót chân của Ngụy Dục tiếp bước dâng thẻ xin vào điện.
Ngụy Uyên truyền cho vào.
Mặc dù Ngụy Dục và Ngụy Uyên không phải cùng mẹ nhưng lúc nhỏ quan hệ vô cùng tốt.
Bởi vì khi còn nhỏ Diệp Đinh thích chơi cùng Ngụy Dục, khiến Ngụy Uyên đối với người em trai này thân hơn nhiều.
Ngụy Dục tiến vào hành lễ.
Ngụy Uyên ra hiệu y không cần đa lễ thậm chí ban ngồi, ý thân thiết hiện rõ.
Ngụy Dục cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng: "Nhị hoàng huynh, ta có một việc muốn xin huynh."
Rất ít khi Ngụy Uyên thấy Ngụy Dục mở miệng cầu xin y, nghe vậy kinh ngạc nói: "Thất đệ có gì cứ nói."
Chờ Ngụy Dục nói xong, người luôn trầm ổn như Ngụy Uyên cũng suýt chút nữa làm đổ nghiên mực trên bàn...
"Ngươi nói cái gì?" Ngụy Uyên vừa sợ vừa giận.
Ngụy Dục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-ha-nguoi-nhu-vay-rat-de-mat-ta/1037675/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.