Eo Hồ Lễ hơi mỏi, giày vò lật qua lật lại một lúc mới miễn cưỡng buồn ngủ, vừa mơ mơ màng màng ngủ thì rầm một tiếng, cửa bị đá phăng.
Ngụy Dục lảo đảo một cái ngã nhào, không kịp đứng vững đã bị Diệp Đinh xô lên bàn, ánh sáng từ bội kiếm dài ba thước đặt trên cổ y.
"Ta cảm thấy ta có thể giải thích một chút..." Ngụy Dục nhìn người trên giường chậm rãi đứng dậy, nuốt ngụm nước bọt nói.
Diệp Đinh cười lạnh một tiếng.
Ngụy Dục khẽ dịch cổ ra ngoài một chút, nói: "Đều là hiểu nhầm, nửa đêm hôm qua có người đột nhiên vào trong phòng ta, ta thấy dung nhan mỹ lệ còn tưởng là tiểu quan ở Thi Hoa Các. Lại ôm ấp yêu thương, thịnh tình không thể từ chối, tâm nhất thời động, không khỏi xao xuyến."
"Nói tiếng người!" Diệp Đinh rút kiếm cắm thẳng xuống giữa hai chân Ngụy Dục, xuyên thủng gấm vóc của trường bào.
Trong lòng Ngụy Dục rùng mình một cái, thẳng thắn nói: "Ngủ rồi."
Diệp Đinh híp híp mắt, âm thanh lạnh lùng nói: "Đã như vậy, ta thiến ngươi sạch sẽ chút, chắc là nhị ca sẽ không trách ta đâu."
Ngụy Dục cười khổ nói: "Nhị hoành huynh từ nhỏ đã cưng chiều ngươi, hôm nay ngươi một đao cắt đầu ta, hoành huynh cũng không trách người. Chỉ là có câu này ta vẫn phải nói cho xong..."
Ngụy Dục dừng một chút, ngay từ lúc đầu ánh mắt của y đã rơi trên người công tử mặc áo xanh ngồi trầm mặc bên mép giường nhìn bọn hắn.
"Mặc dù tình sự lúc đó chỉ là xúc động nhưng không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-ha-nguoi-nhu-vay-rat-de-mat-ta/1037674/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.