“Lộ Lộ!” Tôi mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Bác Sinh.
“Em thấy ác mộng à?” Bác Sinh hỏi.
Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh một chút, mình vừa đúng ngủ ngon trên giường, thì ra là nằm mơ à?
Bác Sinh hỏi: “Có khó chịu bụng không em?”
Tôi lắc đầu, nói: “Anh về lúc nào?”
Bác Sinh nói: “Được một lúc rồi.”
Tôi nói: “Cháu gái anh đâu?”
Bác Sinh nói: “Ở tầng hai, ngủ rồi. Ngày mai anh sẽ đưa con bé tới trường.”
Tôi nói: “Cần em giúp gì không?”
Bác Sinh nói: “Không cần. Em ngủ của em đi. Em đang có thai, anh chỉ sợ làm ầm đến em.”
Lúc tỉnh lại lần nữa, đã là 9 giờ sáng.
Tôi đi vào phòng khách, rèm cửa sổ sát đất đã bị kéo ra, ánh nắng chiếu vào, toàn bộ phòng khách nhìn rất ấm áp.
Trên mặt bàn có sữa đậu nành tươi và bánh trứng, tôi đi đến phòng bếp, dì Lý đang bận rộn.
Dì Lý là mẹ của tiểu Chi.
Tôi dẫn tiểu Chi ba năm, cô ấy đã học cách một lần nữa chấp nhận mọi thứ, ngoại trừ mẹ ruột của mình.
Mãi đến cuối cùng, tiểu Chi cũng chọn nhảy lầu ở tòa nhà nơi dì Lý làm việc, tôi hiểu rõ vì sao, đó là vì cô ấy vẫn không thể tha thứ cho việc mẹ cô ấy đã bỏ rơi cô ấy trong trại trẻ mồ côi khi còn nhỏ.
“Dì cũng không có cách nào, năm đó dì không đưa vào trại trẻ mồ côi, chẳng lẽ để con bé ở bên ngoài chết đói sao?” Năm đó lúc hướng dẫn tiểu Chi, dì Lý nói với tôi như vậy, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-gai-mo-coi/1064794/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.