#1: Một trang vở mới, một tương lai mới
Nhà tôi có tổng cộng ba người. Tôi là Nguyệt, chị gái tên Hân và mẹ Khuê. Kể ra cũng buồn lắm, tôi cũng có bố nữa cơ. Nhưng bố là người Anh gốc Việt, bố đem chị Mỹ Hân sang Anh với bố rồi. Chỉ còn tôi và mẹ thôi. Mẹ bảo mẹ lầm lỡ năm 16 tuổi, nên mới sinh ra hai đứa. Cũng may trong lúc khó khăn, mẹ gặp được bố Nick. Bố tốt với mẹ con chúng tôi lắm, bố đã giúp đỡ mẹ rất nhiều. Từ việc sinh ra hai chị em này cho đến việc giúp mẹ về nước. Mẹ cảm kích bố lắm.
À, bố không phải là bố ruột của tôi đâu nhá. Bố Nick chỉ là bố đỡ đầu thôi. Tôi với mẹ về Việt Nam năm tôi bảy tuổi. Cả chị Hân cũng về luôn. Nhưng bố bảo bố nhớ hai đứa quá. Đành xin mang hai đứa về nuôi. Nghĩ thương mẹ, tôi đành để chị đi. Tôi cũng nhớ bố lắm, nhưng nghĩ thấy mẹ một mình, tôi đành ở lại.
Công việc của mẹ cũng đơn giản lắm, đó là lai tạo các giống cây trồng mới cung cấp cho trang trại bên Anh của bố Nick. Bố và mẹ bàn nhau sẽ mở rộng chi nhánh sang Việt Nam. Tuyệt vời biết mấy, mẹ, tôi, chị và Bố Nick biết đâu sẽ được gặp lại.
Đôi khi nhìn mấy đứa trẻ nông thôn này được bố chăm sóc tôi cũng tủi thân ghê gớm. Bố ruột thì không biết là ai, bố nuôi thì bên Anh mất rồi. Nghĩ ganh tỵ với chị thật đó, chị có cả bố Nick và mẹ Emma chăm sóc, chắc vui lắm. Mẹ Emma là vợ hợp pháp của bố Nick, mẹ cũng quý mẹ Khuê của tôi lắm. Tôi cũng nhớ cả anh Cody nữa. Mỗi ngày ở Anh là một kỉ niệm đẹp biết mấy. Ngày ấy có chị Hân chơi cùng, có anh Cody trêu chọc. Hồi đấy ghét anh kinh khủng luôn ý, nhưng giờ nghĩ lại nhớ cái bản mặt của ổng ghê gớm. Có ai có diễn biến tâm trạng kì cục như tôi không? Ghét ghét vậy mà xa thì nhớ khủng khiếp.
Tủi thân thật đó!
Nhưng bù lại, tôi được gần với cội nguồn của mình, được gần mẹ Khuê yêu mến. Chẳng phải cũng may mắn hơn rất nhiều người sao?
Nghĩ thế tâm trạng tôi lại phấn chấn hơn. Tôi đem một cái nia ra vườn hái mướp. Hôm nay tôi sẽ nấu canh mướp với thịt tôm trong ao, lấy trứng rồi rán, và bắt cá về kho cho mẹ. Mọi thứ đều có sẵn trong vườn nhà hết rồi. Mỗi thịt là phải mua thôi.
Chắc nhờ sống ở nơi thôn dân dã nên rau củ, thực phẩm rất tươi và sạch. Hầu như là tự trồng cả đấy. Nên da dẻ của tôi có vẻ đẹp. Các bác ai cũng bảo cái Nguyệt xinh, xinh tới đâu thì tôi chưa biết. Nhưng khen tôi xinh như cây trúc đầu đình là tôi tự ái. Nghĩ đến lại bực, thằng Hạo đấy-hàng xóm bất đắc dĩ chung vách hay khen tôi như thế. Mà cũng chẳng dám gọi là khen đâu, kiểu như cậu ta đá đểu người nghe ấy.
Cậu hay sang nhà tôi ăn ké. Thuở đầu mới chuyển đến, cậu bảo nó hay bị đau bụng. Thức ăn toàn nhập ở siêu thị về mà bảo đau với đan thế nào được. Còn nhà tôi là hàng tự trồng, chất lượng đương nhiên tốt hơn ở siêu thị rồi. Đã vậy còn được mẹ tôi lai tạo, không ngon hơn mới lạ.
Thế mà bị chê là “ Cũng tạm”. Tạm tạm mà có kẻ ăn ké gần chục năm nay rồi. Tức điên người.
Mẹ Khuê cũng không nói gì, chỉ bảo tôi tốt với bạn một tý. Thực phẩm ở ngoài không hợp vệ sinh, cơ thể thằng bé lại yếu nên giúp được bạn lúc nào thì hay lúc nấy. Bạn ăn cơm ké nhưng cũng hay giúp mẹ tôi bón phân, chăm sóc cây nên đâm ra rất được lòng của mẹ. Còn tôi như thành phần bị cho ra rìa. Mẹ con tình cảm gớm!
Hồi nhỏ, mỗi lần tôi bị đám trẻ con trong xóm chọc là đồ không có ba, đồ ngoại lai, tôi đều gông cổ lên mắng tiếng Anh cho tụi nó ngu người chơi. Còn cái thằng này, bữa đó nó mắng ngược lại tôi Tiếng Pháp luôn mới ghê. Hãi, từ đó không bao giờ chơi chữ trước mặt anh ý.
Mẹ bảo tôi ngốc, chị Hai lâu lâu gọi về cũng bảo tôi cố chăm uống sữa, đọc những quyển sách mà chị gửi để thông minh hơn. Các bác hay bảo tôi khờ, còn tôi thì thấy mình thông minh lắm chứ bộ. Có đến nỗi nào đâu?
Điểm học hành tàm tạm cũng 8 phết mấy, chăm học thì lên nấc 9 phết. IQ là 146. Uầy, con ai mà thông minh thế chứ nị. Tự hào tự hào!
-“ Nguyệt ơi, con qua Nhà Thiên Hạo ở mấy bữa nhé. Mẹ phải lên thành phố rồi. Công ty của bố Nick bên này có chút trục trặc.”
-“ Mẹ, mẹ sẽ về sớm chứ?”
Mẹ vuốt tóc tôi, ánh mắt trìu mến.Rồi bóng mẹ khuất dần. Tôi nhìn mẹ vội vàng mà thương. Bố ruột của tôi là ai nhỉ? Có thương mẹ như tôi không? Sao lại để mẹ con tôi lưu lạc đến đây?
Nghĩ vậy, khóe mắt tôi lại cay, thở hắt ra một hơi dài.
<Bốp>
-“Au...ui....không biết đau là gì à?”
Tôi xoay người lại, trừng mắt nhìn trừng trừng vào Hạo. Cậu bạn không sợ và cũng không để tâm chuyền cho tôi một trái ổi.
-“ Chụp lấy nè nợn.”
Oa~ là giống Ổi Bo. Ổi này hiếm lắm,giờ chỉ toàn là hàng Nhái cả thôi. Mẹ tôi vẫn chưa tìm được cách lai ra giống ổi này. Rất khó trồng, mà trồng năng suất cũng không được cao. Còn tôi lại nghiện ổi, mỗi lần có giống...tôi toàn lén lút xử lí. Hihi~
Tôi chộp lấy, nhìn trái ổi mà sướng rơn người. Yêu thế chứ nị...
-“ Đúng là nợn, thấy thức ăn là sáng mắt.”
-“ Xùy xùy, Hạo sang đây tìm Nguyệt có chuyện gì.”
-“ Đã bảo gọi tao là soái.”
Hạo trừng mắt nhìn tôi, miễn miễn, soái ca soái tỷ cái éo gì. Nghe mà rợn cả da gà ý. Miệng nhai ngồm ngoàm, vị ổi ngọt giòn tan tan trong miệng, ôi cái cảm giác sướng phải biết. Oaoaoaoaoao~ Tuy thế tôi cũng không dễ bị mua chuộc nhá.
-“ Tôi cứ gọi là Hạo đấy, sao? Đánh nhau à?”
Tôi hùng hổ xoắn tay áo, liếc mắt như sát thủ. Cậu bạn chỉ lấy trái ổi đập vào đầu tôi một cái rõ đau.
-“ Đúng là ngu như nợn. Hôm nay đi biển chơi không? Cả đám có mặt hết rồi đấy, mỗi thiếu mày.”
Miệng thì hỏi còn tay thì lôi tôi ra tận đó. Còn ai đáng ghét như cậu này không chứ?
Oa~
Biển ở đây đẹp lắm, nước rất trong, mặt đất lại bằng phẳng. Tôi đi ra xa thật xa mà chỉ ngang ngực thôi, mãi cũng chẳng ngập đầu được.
Vừa mới thấy tôi, cái Mai-người yêu tin đồn của Hạo, đã chạy đến kéo tôi ra khỏi cái khoát vai của Hạo, bắt tôi mò chang chang, chép chép.
Uầy, tôi cũng ham phết. Chang chang tẩm bột hay chép chép xào tỏi ớt ngon lắm nha. Mới nghĩ thôi đã chảy cả dãi rồi.
Tôi ra sức đào đào, mò mò. Uầy, yêu thế chứ nị. Sao mà bắt được nhiều thế này. Sướng thế, nhất định khi nào mẹ về phải xào cho mẹ ăn mới được. Hì hì.
-“ Nguyệt đào nhé, Mai ra kia tắm một tý, lát về chúng ta chia đôi số chang chang này.”
-“Ừm, Mai cứ tắm thoải mái đi. Nguyệt thích đào hơn.”
-“ Vậy Mai tắm nha.”
Dáng cô nàng đẹp thật đấy, dáng cứ như người mẫu ý. Con trai đứa nào chả ham. Tôi cứ thắc mắc là người như nó tại sao lại bám cái thằng Hạo dở hơi ý. Thôi thôi, vấn đề tình cảm tôi cũng chưa có biết nhiều, chẳng dám suy nghĩ lung tung vớ va vớ vẩn.
Tôi đào được nhiều lắm, tha hồ mà ăn luôn ý. Càng thấy nhiều tôi lại càng ham đào, đến tay xước cũng mặc kệ luôn.
-“ Mày tắm hay ra đây đào cái giống éo này?”
Nghe giọng thôi là đã biết ai rồi. Mỗi cái thằng này gọi tôi là Mày chứ chả ai ngoài nó. Tôi vẫn cặm cụi đào, không nhìn mặt mà lên tiếng.
-“ Nguyệt đào cho cả Mai nữa. Bạn ấy tắm nãy giờ nên không đào được nhiều đâu.”
-“ Dẹp, kemeno. Ra đây tắm với tao.”
Hạo nắm lấy tay tôi lôi tận ra biển, nhận đầu ngụp sâu xuống nước. Tôi không biết bơi, lặn cũng không giỏi nên chới với như kẻ sắp chết đuối đến nơi. Cậu lại nâng đầu tôi lên, trừng mắt nhìn.
-“ Từ nay mày đừng chơi với con Mai nữa.”
-“ Hụ hự hụ...Mai...Mai tốt mà.”
Tôi thấy Mai tốt hết thể đáng ý. Tại sao lại không được chơi cùng? Ngoài Mai còn ai thích chơi với tôi đâu cơ chứ. Khác nào bảo tôi tự cô lập chính mình.
Sau câu trả lời đó, hình như cậu ấy còn giận hơn nữa hay sao ý. Nhận tôi xuống nước lần nữa. Lần này cũng không khá hơn là mấy. Tôi bấu vào người Hạo, rõ là mạnh lắm, nhưng không thấy cậu ấy phản ứng gì cả. Một lúc sau lại nâng đầu tôi lên.
-“ Mày uống nước nãy giờ có thông minh hơn tý nào chưa? Tao bảo mày tránh xa nó ra.”
Cậu hét to lắm, hình như là giận lắm thì phải. Tôi không nói gì, chỉ cúi gầm mặt xuống mà rơm rớm nước mắt. Chẳng dám khóc trước mặt Hạo đâu, cậu ấy sẽ giận cho coi. Con người ý, thô bạo cọc cằn có heo nó yêu mới yêu cho. Chứ chả con nào yêu được cậu ta.
Cậu bỏ đi, tôi cũng lủi thủi đi về nhà. Tắm rửa sạch sẽ, tôi ngồi trước thềm đợi mẹ. Cứ ngóng ở cổng có cây hoa giấy, cứ ngóng cứ ngóng, buồn buồn nên vạch lá xem hoa.
Cậu xuất hiện, lại cốc cho tôi một cái. Cả rổ chang chang đào lúc chiều vứt trước mặt tôi.
-“ Mày nấu đi, bỏ công tao đem về nhớ phải nấu cho ngon vào. Không là chết với tao. Tao đi tắm, lúc tao ra mọi thứ phải đâu vào đấy biết chưa?”
Cậu nhấn mạnh hai chữ cuối làm tôi giật cả mình. Nhiều thế này, ăn đến khi nào cho hết. Chang chang thì không nói, chứ cái đống chép chép này có mà rụng cả mồm ấy. Nhiều phết.
Tôi gật đầu, cậu ngang nhiên vào thẳng nhà tắm thuần thục mọi vị trí. Phục thật, nhà tôi mà cứ như nhà tắm công cộng ý.
Tôi xoắn tay lên bắt đầu nấu. Kì nhỉ? Sao mà....Hình như cái đống này đã được làm sạch cát hết rồi, giờ còn mỗi giai đoạn chế biến thôi.
Lạ nhỉ? Rõ tôi chỉ mới đào thôi mà. Hay là cậu ta đã làm sạch cái đống này? À..chắc không đâu. Cái con người đấy có bao giờ làm mấy thứ tào lao này. Chắc là cái Mai rồi, bạn ấy tốt thật.
Tôi làm rất nhanh, chỉ có 30p là xong tất cả. Cậu ấy cũng từ nhà tắm thò cái đầu ra. Gớm...Kinh Thật, mũi thính quá. Cứ có mùi đồ ăn là có mặt cậu ta. Đôi khi tôi nghĩ nếu tôi là nợn thì cậu ta là tó chứ cũng chẳng thua.
Tôi dọn mọi thứ lên bàn, hai đứa vừa ăn vừa tủm tỉm cười đùa. Uây, thích thế. Tôi rõ nấu rất ngon nha. Bằng chứng là cậu ta ăn rất nhiều. Còn luôn mồm bảo tôi nấu ngon, ngon lắm....và ngon.....như cám nợn ý. Hừ...
-“ Cậu đừng ăn nữa, không cho cậu ăn.”
Tôi lấy tay ôm lấy bát chang chang trên bàn. Khuôn mặt hết sức khổ sở.
-“ Của tao đào...à Tao đem về, mày dám.”
Cậu trừng mắt nhìn tôi, tôi lại sợ. Rốt cuộc lại buông ra để cậu xơi.
-“ Đúng là thứ gì có nhúng tay tao thì ngon phết đấy mày ạ. Chứ cái thứ đậu hũ thối như mày có biết éo gì là ngon tươi bổ rẻ.”
Tôi bĩu môi, chẳng dám so đo tý nào. Mỗi lần cậu giảng thuyết, tốt nhất là nên im lặng, cãi cậu là cậu tát cho vỡ mồm ý. Cậu này bá đạo và hung hăng lắm.
Bữa hôm ấy, mãi về sau có người nghĩ lại. Sống mũi cay xòe. Bữa hôm ấy, Có kẻ nhớ lại, tự bảo mình ngốc. Cái đống đấy, là tự tay cậu đào. Còn cái đống mà Nguyệt đào, cái Mai đã không thương tiếc đạp đổ. Thế mà, có người cứ nghĩ là mình đào, đêm đấy nuốt hận quyết phục thù cậu.