Mối tình đầu của Hàn Lệ thất bại trong cay đắng, ngoại trừ tình yêu ra, cậu còn mất đi lần đầu của mình.
Hàn Lệ rất đau khổ.
Hàn Lệ rất khó chịu.
Đêm thứ nhất, sau khi trực ban xong không có chỗ nào để đi, cậu mang theo hành lý đứng trước cửa nhà Lộ Tinh Minh, dáng người cao lớn đứng trong xó xỉnh, đèn đường chiếu xuống như người thất hồn phách lạc.
Tắc Ông, Thất Mã trong phòng đã sớm thấy cậu, một mực nằm ở cửa sổ sát đất nhìn ra phía ngoài.
Bíp –!
Tiếng xe kêu, đồng thời còn có đèn xe.
Hàn Lệ nhức mắt, cậu lấy tay che kín, nửa hở ra nhìn sang.
Cửa xe trượt xuống, Lộ Tinh Minh lộ mặt ra.
“Hàn Lệ?”
Hàn Lệ giơ tay che ánh đèn.
“Đang ăn tết mà sao lại ở đây?”
Hàn Lệ lười ngước mắt lên, buồn bã nói, “Anh đẹp trai.”
Lộ Tinh Minh hừ nhẹ, mở cửa lái xe vào gara, thấy Hàn Lệ còn ngơ ở đó, không nhịn được mà nhíu mày lại, lạnh giọng thúc giục: “Rốt cuộc là có vào không?”
Hàn Lệ lập tức đứng lên, cầm túi đi vào.
Lộ Tinh Minh tiện tay bỏ chìa khóa vào hộc tủ nói: “Chỗ này không có dư phòng, ngủ trên sô pha đi.”
Hàn Lệ không chọn, đối với cậu mà nói, có chỗ để ở là tốt lắm rồi.
Tắc Ông, Thất Mã vẫn mải lởn vởn bên chân hai người, Hàn Lệ cúi đầu trêu chọc bọn nó một hồi, sau đó ngước mắt hỏi: “Lúc trước mày đến thôn Hoài Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-toc-gia-cua-em-rot-roi/2466248/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.