Vân Tri sớm lên bốn tuổi.
Bé con mặc tăng bào cũ rộng thùng thình của sư phụ, đầu trọc nhỏ, mỗi ngày đều chạy trên con đường núi sỏi đá, bên cạnh là núi rừng.
Vân Tri luôn lễ phép với tất cả những gì xung quanh bé con.
Thường hay chào hỏi chim thú, hỏi thăm sức khỏe của những chú cá trong dòng nước, gặp con kiến khi dọn nhà cũng ngồi xổm nhìn xuống hồi lâu, nếu trời mưa, bé con còn hái lá cây che mưa cho chúng.
Chính vì điều này mà mỗi lần về nhà với Vân Tri luôn mất thời gian.
Ngày xuân nhu hòa, cây cối xanh tươi tốt, nước suối chảy róc rách, Vân Tri đeo cái giỏ nhỏ bằng trúc giống sư phụ, lẽo đẽo đi theo sau ông.
Đại sư Liễu Thiền không dám đi quá nhanh, đi được hai bước thì dừng lại nhìn cô bé.
Phía trước là cầu gỗ, ông sợ Vân Tri té ngã nên giang tay ra định ôm cô bé.
Vân Tri tránh né, giọng nói non nớt: “Vân Tri đã lớn rồi, không cần sư phụ ôm nữa đâu.” Cô bé nắm chặt miếng vải trên người, “Vân Tri biết mình có thể tự đi.”
Nói xong, ngẩng đầu, ưỡn ngực lên đi về phía trước.
Đại sư Liễu Thiền nín cười, im lặng không nói gì mà chỉ đi theo sau bảo vệ.
Cầu gỗ rất cũ kỹ nhưng lại rất bền chắc.
Mỗi lần đạp chân lên đi sẽ có tiếng lêu cót két, dưới cầu là dòng nước trong xanh, những chú cá đang bơi lội vui đùa trong đó.
Vân Tri nhón chân lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-toc-gia-cua-em-rot-roi/2466241/chuong-103.html