Đường núi dốc đá, núi rừng ẩn sau lớp sương mù sáng sớm.
Khi vạn vật lặng tiếng, tiếng trẻ con khóc phá sự im lặng của núi rừng, làm chim choc bay đi.
Trong hộp giấy trước cửa chùa, tiếng khóc đứt quãng, sau một hồi lâu trở thành tiếng thút thít.
Tiếng trẻ con khóc cuối cùng cũng làm đại sư Liễu Thiều chú ý.
Ông liếc nhìn ra ngoài cửa, lấy tay áo xoa mồ hôi trán, thả cây chổi xuống, dọc theo con đường đi tới sân trước, đẩy cửa gỗ ra.
Hộp giấy ở trước cửa, bên trong có áo bông cũ nát, đứa bé mới đầy tháng nằm bên trong, lạnh đến mức toàn thân bầm tím, môi tái nhợt.
Bé con còn thở, tay chân đập loạn.
“Ô.. Oa—-!” Bé con lại bắt đầu khóc lên, vừa khóc vừa nấc cụt.
Đại sư Liễu Thiền nhìn quanh, núi rừng trốn trơn, trừ tiếng gió kêu thoang thoảng ra thì không có bóng dáng người nào cả.
Ông không do dự mà khom người ôm bé con lên.
Tã lót trên người bé con đã ướt, bốc mùi, đại sư Liễu Thiền không hề ngại ngần mà ôm bé con về phòng ngủ.
Ông bắt một nồi nước nóng, nhúng khăn ướt, tỉ mỉ lau chùi thân thể cho bé con.
Biết có người đang chăm sóc, bé con không khóc nữa, cắn ngón tay nhìn khắp nơi, ngoan ngoãn không nhúc nhích.
Bé con bị vàng da, thân thể gầy gò.
Đại sư Liễu Thiền đau lòng thở dài, tìm quần áo sạch sẽ mặc vào, cuối cùng nấu miếng cháo, vụng về lại dè dặt đút cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-toc-gia-cua-em-rot-roi/2466236/chuong-101.html