Đây là một đêm rét căm căm, gió lạnh thổi tới cuốn theo cả hạt tuyết.
Vân Tri không cảm thấy lạnh.
Mà chỉ cảm thấy khủng hoảng.
Cô đeo túi chạy chậm cả đoạn đường, cái bóng lẻ loi bị đêm tối cắn nuốt.
“Hàn Vân Tri ——!”
Trong thẫn thờ, cô nghe thấy phía sau có người gọi tên cô.
Vân Tri không dừng bước, mà tìm xe khắp nơi.
“Hàn Vân Tri, cô chờ chút đã!”
Hàn Chúc Chúc ba bước cũng bước làm hai mà nhào tới trước mặt cô. Cô ta hổn hển kéo cánh tay Vân Tri lại, thở dốc nói “Cô cứ từ từ đã.”
Cô không có phản ứng, hất tay Hàn Chúc Chúc ra tiếp tục đi về phía trước.
“Tôi bảo cô từ từ mà!” Hàn Chúc Chúc chắn trước người Vân Tri, nhưng khi nhìn thấy gương mặt cô, cô ta lập tức im tiếng.
Vân Tri đang khóc.
Nước mắt giàn giụa.
Cô không phát ra âm thanh, chỉ có độc nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Hàn Chúc Chúc nghẹn nơi cổ họng, cúi đầu móc ra một chiếc khăn tay nhỏ xinh từ trong túi rồi đưa qua.
Vân Tri không nhận, nước mắt kết thành sương ở trên lông mi.
Hàn Chúc Chúc do dự vài giây, rồi tiến lên hai bước lau đi nước mắt trên mặt cô. Sau đó cô ta lấy từ trong ngực ra một cái ví tiền và đưa cho cô, “Tôi biết cô muốn về thăm sư phụ cô, tôi không cản cô đâu. Trong đây có mấy đồng tiền lẻ và một tấm thẻ ngân hàng, tôi không biết trong thẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-toc-gia-cua-em-rot-roi/2466190/chuong-79.html