Chương trước
Chương sau


Đây là một đêm rét căm căm, gió lạnh thổi tới cuốn theo cả hạt tuyết.

Vân Tri không cảm thấy lạnh.

Mà chỉ cảm thấy khủng hoảng.

Cô đeo túi chạy chậm cả đoạn đường, cái bóng lẻ loi bị đêm tối cắn nuốt.

“Hàn Vân Tri ——!”

Trong thẫn thờ, cô nghe thấy phía sau có người gọi tên cô.

Vân Tri không dừng bước, mà tìm xe khắp nơi.

“Hàn Vân Tri, cô chờ chút đã!”

Hàn Chúc Chúc ba bước cũng bước làm hai mà nhào tới trước mặt cô. Cô ta hổn hển kéo cánh tay Vân Tri lại, thở dốc nói “Cô cứ từ từ đã.”

Cô không có phản ứng, hất tay Hàn Chúc Chúc ra tiếp tục đi về phía trước.

“Tôi bảo cô từ từ mà!” Hàn Chúc Chúc chắn trước người Vân Tri, nhưng khi nhìn thấy gương mặt cô, cô ta lập tức im tiếng.

Vân Tri đang khóc.

Nước mắt giàn giụa.

Cô không phát ra âm thanh, chỉ có độc nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Hàn Chúc Chúc nghẹn nơi cổ họng, cúi đầu móc ra một chiếc khăn tay nhỏ xinh từ trong túi rồi đưa qua.

Vân Tri không nhận, nước mắt kết thành sương ở trên lông mi.

Hàn Chúc Chúc do dự vài giây, rồi tiến lên hai bước lau đi nước mắt trên mặt cô. Sau đó cô ta lấy từ trong ngực ra một cái ví tiền và đưa cho cô, “Tôi biết cô muốn về thăm sư phụ cô, tôi không cản cô đâu. Trong đây có mấy đồng tiền lẻ và một tấm thẻ ngân hàng, tôi không biết trong thẻ còn bao nhiêu, nhưng chắc là cũng nhiều. Nếu… nếu sư phụ cô thật sự bị bệnh, cô có thể cầm tiền này để khám bệnh cho sư phụ cô.”

Hàm răng Vân Tri run cầm cập, bàn tay lạnh như băng đẩy ra một cách quật cường, rồi vòng qua cô ta chỉ để lại ba chữ khàn khàn “Cô không cần.”

Hàn Chúc Chúc đuổi theo, bởi vì gấp gáp mà nói cũng nhanh hơn “Vậy cô chẳng có xu dính túi thì về thế nào? Tôi không thiếu chút tiền ấy, cùng lắm thì sau này cô trả lại cho tôi là được.”

Không nói lời gì, Hàn Chúc Chúc liền mạnh mẽ nhét ví tiền vào trong ngực cô.

Nhìn ví tiền màu hồng phấn lộ ra ngoài túi, vẻ mặt Vân Tri cứng lại, lỗ mũi trào lên chua xót.

Hàn Chúc Chúc thấy cô mặc áo bông mỏng manh, cả người run lên bần bật trong gió lạnh, vì thế không chút do dự đã cởi chiếc áo lông vũ trên người xuống rồi khoác lên cho Vân Tri, “Cái này, cái này cũng cho cô đó.”

“Không cần đâu…” Vân Tri xô đẩy.

“Cô mặc đi.” Cô ta tăng thêm sức trên tay, hốc mắt tự nhiên đỏ ửng.

Hàn Chúc Chúc nén nức nở, “Trước đây tôi… trước đây tôi đã nói mấy lời rất khó nghe với cô, thật xin lỗi.”

Vân Tri không ngờ cô ta lại đột nhiên xin lỗi, lập tức thấy kinh ngạc.

“Chúc Chúc…”

Cô ta cúi đầu dụi dụi đôi mắt, “Cô có thể ngồi máy bay về đấy, cô biết ngồi máy bay không? Nếu không biết thì cô cứ hỏi nhân viên ở sân bay ấy, bọn họ sẽ chỉ cho cô.”

Nhìn hai tròng mắt sưng đỏ của cô ta, Vân Tri khẽ gật đầu, hơi mở miệng: “Cô đi đây.”

“Ừm.”

Vân Tri vòng qua cô ta, đi được hai bước thì dừng lại rồi quay đầu nhìn.

Hàn Chúc Chúc đứng dưới đèn đường, khóc đến tối tăm mặt mũi.

Giờ phút này tự nhiên Vân Tri có cảm giác hai bọn cô thật giống nhau, đều không nơi nương tựa, phận đời phiêu bạc.

“Chúc Chúc.” Vân Tri nghẹn ngào gọi tên cô ta, chất giọng mềm mại ngày xưa đã bị gió lạnh xé nát thành từng mảnh nhỏ, “Nếu cháu gặp Lộ Tinh Minh, cháu hãy nói với anh ấy rằng…”

Cô gắt gao nắm chặt xương ngón tay, phát ra âm thanh một cách khó khăn “Nhất định phải cố gắng thi đậu đại học.”

Vân Tri không dám quay đầu lại, mà xách túi rồi ngồi lên chiếc xe vừa lúc đi qua.

Ngoài cửa sổ là cảnh đêm phồn hoa, Vân Tri dán lên cửa sổ lạnh lẽo, nhìn trăng lạnh sao xa bên ngoài, lập tức bị đánh bại.

Tất cả những thứ cô từng trải qua ở thành phố này đều đã kết thúc rồi, đánh dấu chấm hết ngay lúc này.

Nhưng sau này dù là lúc nào, đang ở đâu, cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên cái buổi chiều được tắm ánh mặt hôm ấy, lúc Lộ Tinh Minh đưa viên kẹo sữa vào trong miệng cô.

—— Rất ngọt.

Sân bay Lăng Thành sáng như ban ngày, lúc Vân Tri đi mua vé thì được thông báo là không còn vé đi thành phố C, cô lại đón xe đến ga tàu hỏa, khó khăn lắm mới mua được một tấm vé đứng.

Đây là tàu đường dài, nên điều kiện dơ dáy bẩn thỉu và rất tệ.

Hành lang chật hẹp, người đứng chen chúc, mùi mồ hôi trộn lẫn với mùi thôi thối. Có tiếng con nít đang khóc, cũng có người đang cười, có người thì vây quanh chiếc bàn nhỏ vuông vức để đánh bài.

Vân Tri ôm túi đứng trong góc toa tàu, im lặng không nói chỉ nhìn ra bóng đêm thăm thẳm bên ngoài cửa sổ.

Tàu hỏa xình xịch chay đi, Vân Tri mệt lắm nhưng đôi mắt cô chẳng cách nào khép lại được; hai chân đã đứng đến vừa tê vừa đau, nhưng cô lại không có cảm giác buồn ngủ.

Một đêm rất dài, khi mặt trời ló lên báo hiệu ngày mới thì xe lửa cũng đến trạm.

Vân Tri bước những bước mông lung rời khỏi ga tàu hỏa, ánh sáng xa xa rọi xuống khiến cô hoa mắt. Cô mơ mơ màng màng ráng chống đỡ hai chân mà đi về phía trước, đó là hướng về nhà.

Từ thành phố C đến thị trấn Hoài Nguyệt phải ngồi ô tô, tổng lộ trình là ba tiếng, sau đó cô còn phải tìm người đưa cô vào thôn, lại từ thôn đi lên chùa Thanh Tâm trên núi.

Thị trấn Hoài Nguyệt có rất nhiều xe van đi vào thôn, Vân Tri dễ dàng thuê được một chiếc.

Mặt đường xóc nảy, lại bởi vì mới vừa có tuyết rơi nên không hề dễ đi. Tài xế lái rất cẩn thận, thỉnh thoảng cũng nhìn qua gương chiếu hậu để quan sát cô.

Từ lúc Vân Tri lên xe đến giờ vẫn chưa hề nói chuyện, chỉ yên yên tĩnh tĩnh ngồi đó như rối gỗ.

“Cháu là Vân Tri nhà sư phụ Liễu Thiền à?”

Tài xế đột nhiên hỏi.

Vân Tri không ngờ trong thị trấn Hoài Nguyệt mà còn có người nhận ra mình, sau khi sửng sốt thì cô cúi đầu dạ một tiếng.

“Về thăm sư phụ hả?”

“Dạ.”

Tài xế mở câu chuyện, lải nhải “Nửa tháng này đều có tuyết rơi, đường trong thôn cũng phải mất hai ngày đào mới thông, nên chắc đường trên núi càng không dễ đi rồi. Không thì chú đưa cháu đến chỗ trưởng thôn trước, chờ ngày mai tuyết tan thì lên nhé?”

“Không cần đâu ạ, chú cứ đưa cháu tới đèo là được. Tự cháu đi lên, từ nhỏ đều là cháu tự lên cả mà.”

Giọng cô khi nói như bị nghẹn mũi nặng, gần như không nghe ra âm sắc vốn có.

Tài xế lại liếc nhìn cô.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô bé là màu xám trắng ảm đạm, đôi mắt đỏ như máu, cả người giống như quả đào mất đi màu nước, khô quắt lại chẳng còn sáng bóng.

Tài xế tìm được chai nước và một túi bánh mì từ bên cạnh liền đưa qua cho cô, “Trông có vẻ cháu chưa ăn gì, lót bụng đi.”

“Cảm ơn chú, nhưng cháu không đói ạ.”

Vẻ mặt cô cố chấp, tài xế cũng không ép nữa.

Hơn một tiếng sau, chiếc xe van dừng lại bên ngoài núi Hoài Nguyệt, Vân Tri lễ phép nói cảm ơn, rồi thắt chặt ba lô để leo lên núi.

Núi Hoài Nguyệt chạy sư phụng sững bên trong trời đất, con đường đá thông lên đỉnh núi đã bị tuyết dày bao phủ. Cô bước trên đường tuyết, bước từng bước leo lên.

Hai bên đường là núi rừng rậm rạp, mùa hè thì xanh um tươi tốt, may mắn sẽ gặp được mấy cây quả dại mọc đầy xung quanh; cô ham ăn, lúc đi ngang qua luôn nghĩ cách hái mấy quả để ăn, nhưng vì vóc dáng quá nhỏ, nên mỗi lần đều là sư phụ hái cho cô. Lúc cô muốn ăn thêm, sư phụ sẽ khuyên cô rằng: Con người muốn lấy hay bỏ phải có mức độ, hẳn nên để thứ còn dư lại cho chim chóc;

Đường núi khó đi, tuyết tích lại quá dày khiến đường núi càng thêm nguy hiểm.

Cô bước không vững, còn chưa được nửa đường đã té ngã ba lần.

Trong lần té ngã thứ tư, cô nằm bò trên mặt đất rồi không chịu dậy nữa.

Lúc nhỏ Vân Tri không ngoan, không muốn để sư phụ dắt đi, cũng không muốn sư phụ đặt mình ở trong sọt, vì thế cô luôn thoăn thoắt ở phía trước, khiến sư phụ đi sau lo lắng hãi hùng.

Thật ra cô rất cẩn thận.

Lúc đi một mình cô sẽ chú ý để không làm mình té ngã; nhưng có sư phụ ở đó, biết sư phụ sẽ che chở mình, thì cô luôn thích làm gì thì làm.

Vân Tri từ từ dậy khỏi mặt đất, lảo đa lảo đảo leo lên sườn núi, cuối cùng cũng thấy được ngôi chùa ẩn mình trong sương mù trên núi.

Tấm bảng treo giữa chùa đã bị gió tuyết tàn phá cho nát bươm không chịu nổi, ba chữ chùa Thanh Tâm bị khuyết không còn đầy đủ. Cửa gỗ cũ nát, cỏ dại mọc tràn lan, trong màu tuyết càng có vẻ rách nát và hoang vắng.

Cô cúi đầu phủi đất trên người đi, dùng khăn giấy lau mặt và tay, cuối cùng điều chỉnh ra một nụ cười, thở sâu rồi đẩy cửa đi vào.

“Sư phụ, con về rồi nè ——!”

Vân Tri gọi ầm ĩ, vẫn giống như xưa.

Trong sân không có ai, hương khói trong chỗ thờ lại vượng. Phật Tổ đang ngồi, vẻ mặt thương xót.

Vân Tri quỳ xuống thành kính bái lạy, rồi chạy một mạch ra sân sau.

Đây là một tứ hợp viện, sảnh bên là phòng để đồ linh tinh, căn phòng hướng về phía mặt trời là phòng ngủ của cô, phòng nhỏ bên cạnh là phòng sư phụ, bên trong có từng đợt khói xanh bốc lên.

Cận hương tình khiếp*.

(*Cận hương tình khiếp: Chỉ tâm trạng người xa quê lâu ngày, càng gần đến quê lại càng thấy hồi hộp, e sợ.)

Vân Tri thu hồi chút bối rối kia lại, chậm rãi di chuyển hai chân bước lên bậc thang, đẩy cửa ra kêu kẽo kẹt.

Bếp lò trong phòng vẫn chẳng làm cho người ta cảm nhận được hơi ấm, căn phòng này càng cũ nát hơn so với lúc Vân Tri đi.

Sư phụ cô đang còng lưng thêm củi đốt vào bếp lò.

Vân Tri phát hiện sư phụ thật sự đã già rồi.

Đỉnh đầu ông mọc lấm tấm màu nâu, chòm râu để dài đã màu hoa râm, phần da nứt trên tay càng nghiêm trọng hơn năm ngoái.

Ông cũng gầy, gầy đến nỗi tăng bào vừa người ngày xưa, nay đã rộng thùng thình.

Vân Tri rốt cuộc cũng không thể duy trì độ cong nơi khóe môi nữa, từ từ vụt tắt, nước mắt thi nhau rơi xuống.

Dường như sư phụ Liễu Thiền cảm nhận được điều gì đó, nên chậm rãi quay đầu nhìn lại đây.

“Vân Tri?” Ông thấy hơi khó tin.

Yết hầu Vân Tri bị nước mắt lấp kín, đắng và nghẹn cứng không phát ra được âm thanh nào.

“Con bé này sao lại về đột ngột thế hả?” Sư phụ Liễu Thiền chống hai tay lên đầu gối để đứng dậy, “Bên ngoài vừa có tuyết rơi, đường khó đi, có phải bị ngã rồi không?”

Cả người cô vừa dơ vừa xốc xếch, trên cổ tay bị trầy da, trông thảm như đứa trẻ lang thang.

“Ăn cơm chưa? Sư phụ đi hâm cơm cho con.”

“Trong phích có nước nóng đấy, con đi rửa ráy trước đi.”

Giọng sư phụ rất dịu dàng, chẳng khác gì khi còn trẻ. Ông vừa nói liên miên không hề nghỉ với Vân Tri, vừa lấy thức ăn từ trong chiếc tủ lạnh nhỏ.

“Sư phụ ơi, con vẫn chưa lớn đâu ạ.”

Sư phụ Liễu Thiền quay đầu lại, kinh ngạc “Vân Tri?”

Cô run giọng nghẹn ngào “Con… lúc con về bị té rất nhiều lần, không có sư phụ dắt con căn bản chẳng thể đi được; con… con cũng dốt nữa, sư phụ mà không dạy con, là con không học được. Con chẳng biết gì cả, cũng không hiểu gì cả, con vẫn chưa lớn mà.”

Trước tầm mắt là nước mắt mơ hồ, tiếng khóc của cô vô lực lại khàn khàn “Cho nên… con xin sư phụ đừng bỏ con đi, đừng, đừng để con thành cô nhi ạ.”

Toàn thân cô run rẩy, bi ai cực kỳ lớn ép lục phủ ngũ tạng cô sinh đau.

Cô hít không khí vào thật nhanh, giống như đứa trẻ chìm dưới nước sắp cận kề cái chết.

Yên lặng một lúc lâu, sư phụ Liễu Thiền mới đi đến duỗi tay dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt cô, “Sư phụ chuẩn bị đi vân du, đi xuống phía Nam, nếu con muốn, có thể cùng đi với sư phụ.”

Ông nhìn Vân Tri, nói “Tuổi sư phụ đã cao, không có cách nào bên con đến hết cuộc đời, nhưng con thì có thể đi hết cuộc đời với sư phụ đấy.”

Ngoài phòng là màu trắng của tuyết, khiến cho người ta rét lạnh tận tim cốt.

Vân Tri trốn vào trong ngực sư phụ, giống như khi còn nhỏ vậy.

Cuối cùng cô lắc đầu, lại chậm rãi gật đầu.

Sư phụ Liễu Thiền sờ sờ lên lọn tóc cô bé, đuôi mắt đỏ lên.

Phật gia có bảy khổ: Sinh, lão, bệnh, tử, oán hận lâu dài, yêu thương phải chia lìa, cầu mà không được.

Trốn vào trần thế ai cũng phải trải qua trắc trở.

Con của ông không chạy thoát được.

Con của ông vẫn phải lớn lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.