Chương trước
Chương sau
Editor: Thùy Linh

“Mày còn dám ló mặt tới đây.” Lộ Tinh Minh đẩy cửa đi vào, ánh mắt mỉa mai.

Hàn Lệ khó chịu: “Người nhà tao bị bệnh, mắc mớ gì tao không được tới?”

Lộ Tinh Minh cười nhạt: “Nhìn mày không có vẻ áy náy tí gì, đúng là Hàn Lệ, mặt rất dày.”

“Lộ Tinh Minh, sao lại nói anh tôi như vậy.” Hàn Chúc Chúc không muốn anh trai bị oán giận nên ngước cổ lên chất vấn, “Do tự cô ấy làm mình ra nông nổi vậy mà, có phải do anh tôi đâu? Anh kỳ quái như vậy làm gì, tự cô ta tìm chỗ chết thì mắc gì anh tôi phải áy náy.”

“Ai cho phép nói chuyện?” Ánh mắt sắc bén của Lộ Tinh Minh quét qua Hàn Lệ, chuyển qua Hàn Chúc Chúc, đầy vẻ lạnh lùng vô tình.

Cổ họng Hàn Chúc Chúc nghẹn ứ, sợ hãi trong lòng, theo phản xạ mà trốn sau lưng Hàn Lệ, nơm nớp lo sợ nhìn anh, không dám nói thêm gì nữa.

Từ nhỏ cô bé đã sợ Lộ Tinh Minh, tuy không gây gỗ như Hàn Lệ to gan nhưng mỗi lần ở tiệc sẽ gặp mặt, thấy là liền tránh, không tránh được thì trốn sau lưng Hàn Lệ, dù thế nào cũng không đối diện trực tiếp với anh.

Mỗi lần muốn trả thù giùm anh trai nhưng lúc nào cũng bị Lộ Tinh Minh dọa cho sợ hãi, hôm nay cũng không phải là ngoại lệ.

Lộ Tinh Minh thấy Hàn Chúc Chúc run sợ thì thu tầm mắt, tiện tay để đồ trên bàn xong, tròng mắt lại nhìn Vân Tri đang yên lặng nãy giờ, “Có khá hơn chút nào không?”

Vẻ mặt anh vẫn nhàn nhạt như cũ, nhưng ánh mắt và giọng nói lại dịu nhẹ hơn rất nhiều, cáu kỉnh không còn, chỉ còn ôn hòa.

Vân Tri ngoan ngoãn gật đầu một cái: “Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn cậu đã đem con thỏ bông đến cho mình.”

Cô ôm chặt Ngôi sao, miễn cưỡng lộ ra một gương mặt đầy vui vẻ cho anh xem.

Lộ Tinh Minh không nói lời nào, chỉ đưa tay sờ trán cô, không còn nóng.

Hai người không coi ai ra gì làm Hàn Chúc Chúc một bên bực bội.

Từ sáu tuổi đến bây giờ, Hàn Chúc Chúc chưa bao giờ thấy anh dịu dàng với cô gái nào như thế, không đánh con gái có lẽ đã là hành động phong độ nhất của Lộ Tinh Minh rồi.

Bởi vì anh quá mức lạnh lùng, ánh mắt lại hung ác, Hàn Chúc Chúc không hề thích anh, mỗi lần bị Lộ Tinh Minh dọa cho khóc sẽ luôn âm thầm trù ẻo cả đời này không cưới được vợ.

Bây giờ lại… mang thỏ bông tới cho một cô gái? Là Hàn Vân Tri?

“Mày nói chuyện thì nói, mẹ nó đừng có táy máy tay chân.”

Hàn Lệ nhìn không nổi, động thủ kéo ra, ánh mắt cảnh cáo.

“Này.” Ánh mắt Lộ Tinh Minh lướt qua Hàn Lệ, trực tiếp rơi thẳng trên người Hàn Chúc Chúc, bị liếc một cái như vậy làm Hàn Chúc Chúc càng thêm sợ hãi.

“Mới nói là cô ấy tự làm mình như vậy à?”

Hàn Chúc Chúc lớn gan tránh tầm mắt của Lộ Tinh Minh: “Cô ấy tự nói thế đấy!”

Lộ Tinh Minh nhìn Vân Tri.

Bả vai Vân Tri run lên, ánh mắt di chuyển, chột dạ cúi đầu xuống, tận lực tránh cái nhìn của anh.

Anh hai rất dữ.

Cho dù ở Hàn gia không bao lâu nhưng Vân Tri cũng có thể nhìn ra anh hai và chị dâu rất nghiêm khắc đối với Hàn Lệ, nếu là Hàn Chúc Chúc gây lỗi thì còn có khả năng được tha thứ, thậm chí còn được an ủi; nhưng Hàn Lệ lại khác, cậu sẽ bị nghiêm khắc trừng trị.

Rõ ràng là anh hai và chị dâu là người rất tốt bụng và hiền lành, nhưng chỉ có thành kiến duy nhất đối với Hàn Lệ. Nếu hai người mà biết chuyện này, không chừng Hàn Lệ trốn không khỏi việc bị mắng.

Nói thế nào cũng là cháu ruột, Vân Tri không nỡ để Hàn Lệ chịu trận.

“Hàn Lệ, mày khá lắm, chuyện lớn như này mà mày không dám nhận. Mày nói rõ với em gái mày đi, thuốc mọc tóc là do ai mua?”

Lộ Tinh Minh hung hổ dọa người, Vân Tri kéo tay áo anh muốn anh dừng lại, Lộ Tinh Minh không bỏ vào tai, hai mắt lạnh như băng.

Hàn Lệ vốn là áy náy muốn chết, nhưng những lời này của Lộ Tinh Minh như là trút thêm dầu vào lửa, cậu đứng không vững nữa, trực tiếp thừa nhận tất cả.

“Ờ! Là tao mua thuốc mọc tóc đấy, cứ tưởng mua ở tiệm thuốc sẽ không bị gì, ai mà ngờ…” Hàn Lệ mím môi, nhìn mặt Vân Tri nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt cô, bất lực nói, “Tôi, tôi không biết sẽ gây hại cho cô như vậy, thật xin lỗi.”

Lời xin lỗi của Hàn Lệ là phát ra từ tận đáy lòng.

Chẳng qua cậu chỉ muốn làm Vân Tri vui vẻ, đối với những hậu quả khác không hề cân nhắc qua, với cả ba cậu cũng dùng hàng này cho nên cậu đinh ninh là sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Hàn Chúc Chúc kinh ngạc trợn to mắt, vậy là vừa rồi cô châm chọc Hàn Lệ sao?

Hàn Chúc Chúc không khỏi nói: “Anh, thì ra anh mới là đồ ngốc đó hả?”

Bên tai Hàn Lệ đỏ thẫm: “Anh ngu! Anh chính là một đứa ngu, được chưa!”

Hàn Chúc Chúc nhìn da đầu ửng đỏ của Vân Tri, lẩm bẩm: “… Người dùng cũng ngốc thật.”

Vừa dứt lời, lại nhận được cái nhìn hung ác của Lộ Tinh Minh, Hàn Chúc Chúc run người, không dám ở chung một phòng với Lộ tinh Minh nữa, cầm cái túi nhỏ lên chạy trốn đi.

“Sao Chúc Chúc lại đi rồi?” Mẹ Hàn vừa mới quay lại, thấy trong phòng có thêm một người nữa thì ngẩn ra, đợi lúc thấy rõ đối phương thì bà mới cười một tiếng.

“Thì ra là tiểu Lộ à, sao con lại tới đây.”

“Con tới đưa đồ cho Hàn Vân Tri.” Lộ Tinh Minh nhìn Vân Tri, “Nếu người nhà cậu tới rồi thì tôi đi trước.”

Lộ Tinh Minh biết mình ở đây thêm nữa thì không thích hợp, nhìn Vân Tri thật lâu, sau đó tự ý rời đi.

Vân Tri mãi nhìn theo bóng lưng anh, ánh mắt thất vọng khó che giấu.

“Thật kỳ lạ, không phải tiểu Lộ ở khu Tây hay sao?”

Mẹ Hàn cau mày, giây tiếp theo lạnh mặt, ánh mắt từ từ nhìn Hàn Lệ.

… Nguy rồi.

Hàn Lệ nhắm mắt, lòng trầm xuống, thấy chuyện này không qua được nên cậu nói thẳng.

“Con đưa… đưa Hàn Vân Tri…”

Mẹ Hàn lạnh mặt: “Dám gọi là Hàn Vân Tri à.”

Hàn Lệ nuốt nước miếng, đổi lời nói: “Con đưa cô nhỏ đến khu Tây, con sai rồi. Còn nữa…” Hàn Lệ chỉ Vân Tri, “Thuốc kích thích mọc tóc cũng là do con mua…”

Nói xong những lời này, cậu cúi đầu, không dám đối mặt với mẹ.

Không khí bỗng nhiên đọng lại,.

Lớp trang điểm tinh xảo của mẹ Hàn bỗng ngưng kết thành băng sương, thần sắc thất vọng vô cùng đối với Hàn Lệ.

“Con có đi tìm hiệu trưởng muốn chuyển cô lại khu Đông nhưng hiệu trưởng nói mỗi lớp đều đã xác định số học sinh cả rồi nên bây giờ chuyển sẽ gây bất lợi cho việc học tập, cho nên con mới lấp liếm giấu mẹ.”

Mẹ Hàn không nói gì làm cậu hồi hộp, giống như là chuột thấy mèo.

“Bây giờ em ở khu Tây cũng rất tốt.” Vân Tri phá vỡ yên lặng, “Ngày nào Hàn Lệ cũng qua thăm em, chị đừng trách Hàn Lệ. Lần này là hai người tụi em vô tình, không có kinh nghiệm nên bị mắc lừa, cũng không phải hoàn toàn do Hàn Lệ.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Tri căng thẳng.

Hàn Lệ có lòng tốt làm chuyện xấu, điểm xuất phát cũng là để làm cô vui vẻ, là do cô gấp gáp nên vô tình rơi vào bẫy.

Đôi mắt đào hoa của Hàn Lệ chớp chớp, lắc tay phía sau lưng ra hiệu cho Vân Tri đừng nói nữa. Nếu là trước kia, không chừng sẽ bị véo tai.

Mẹ Hàn nhắm mắt, xoa huyệt thái dương, mệt mỏi than thở: “Nói tên chủ tiệm kia để mẹ xử lý. Còn nữa, tiền tiêu vặt nửa năm sau con không được cầm.”

Hàn Lệ tuy đau lòng nhưng cách xử lý coi như đã ổn thỏa.

“Chị đã hỏi bác sĩ rồi, bây giờ trạng thái em ổn định, điều trị ở nhà cũng được, cho nên chị đi làm thủ tục xuất viện, bác sĩ gia đình cũng đã liên lạc xong rồi.” Cuối cùng ra chỉ thị, “Hàn Lệ, dọn đồ mau lên.”

Hàn Lệ khôn khéo gật đầu.

Mẹ Hàn lại rời đi, Hàn Lệ thấp thỏm nãy giờ cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hôm qua Vân Tri tới bệnh viện vội vàng, ngay cả điện thoại cũng không mang theo, Cô cầm cái túi bên cạnh lên nhìn, bên trong có điện thoại, thẻ phòng, còn có đồ rửa mặt, nhìn như thể cô sắp chuyển nhà vậy, phía dưới cùng còn có hai bộ đồ ngủ mới, nhãn hiệu cũng chưa tháo.

Vân Tri đột nhiên cảm thấy ấm áp, dễ chịu.

Lộ Tinh Minh là một người tỉ mỉ, ngay cả việc chuẩn bị đồ cho cô cũng không có tùy tiện mở tủ đồ của cô ra.

“Này…”

Bên tai là Hàn Lệ đang gọi cô.

Vân Tri nhìn lại.

“Đầu cô còn đau không?” Giọng nói trầm thấp của thiếu niên lộ ra vẻ chán chường, “Thật xin lỗi, tối qua cô gọi mà tôi không bắt máy…”

Cậu chơi game quá muộn, ngay cả máy cũng tự động tắt, cho đến sáng sớm hôm sau mới thấy tin nhắn của Vân Tri.

“Lộ Tinh Minh đưa cô tới sao?” Hàn Lệ hỏi.

Vân Tri gật đầu.

Hàn Lệ nghẹn muốn chết, chăm sóc Vân Tri là chuyện của cậu, kết quả cậu lại không đáng tin cậy, ngược lại đối thủ truyền kì của cậu lại hạ gục cậu.

Phiền.

Hàn Lệ chán ghét, thấy chán ghét bản thân, cũng thấy chán ghét Lộ Tinh Minh.

“Không đau.” Vân Tri thấy đầu Hàn Lệ đang cúi thấp, ra vẻ đáng thương như Tắc Ông, Thất Mã lúc gây ra lỗi.

Cô không khỏi muốn đưa tay sờ đầu cậu, nhưng vừa chạm đến lại lập tức dừng lại, ngượng ngùng thu tay về.

Phút chốc, Hàn Lệ cầm cổ tay cô, dùng sức đặt lên trên đầu mình, miệng nói, “Muốn sờ thì cứ sờ, dù sao cũng là do tôi hại cô không còn tóc, sau này cô có thể tùy tiện sờ tóc của tôi.”

Để Vân Tri được thoải mái, Hàn Lệ ngồi xổm xuống, tựa cằm trên góc giường, ánh mắt cậu yên ả như dòng nước, con người ướt át, im lặng như Thất Mã.

Vân Tri không nhịn được mà so sánh cháu trai với con chó lớn mà cô thích nhất, nụ cười dịu dàng, ánh mắt từ ái.

Tóc Hàn Lệ rất mềm, cũng rất nhiều, không rối như trước đây, tóc dài che mi mắt anh tuấn, giống như một con dã thú bướng bỉnh khó thuần.

Vân Tri nhẹ nhàng xoa đầu tóc rối bời kia, ánh mắt hâm mộ.

… Cô cũng muốn có tóc.

Vân Tri buồn bã, thấy cô muốn khóc, Hàn Lệ cắn răng hạ quyết tâm, “Cô chờ đây, bây giờ tôi đi tìm máy cạo tóc.”

Vân Tri sững sờ: “Cậu làm gì?”

“Cạo trọc!” Vẻ mặt Hàn Lệ bền bỉ như anh hùng hảo hán, “Nợ tóc phải trả lại tóc!”

“…”

“……….”

Vân Tri cảm động nhưng cự tuyệt: “Trời lạnh lắm, cạo tóc sẽ lạnh đó.”

Cô không nhẫn tâm nói với Hàn Lệ rằng, dáng vẻ cậu không quá mức tốt bụng, nếu cạo đầu nữa thì sẽ giống như thiếu niên vừa mới được thả ra tù.

Mẹ Hàn lúc này đã làm xong các thủ tục, tôi đưa cô đi, Vân Tri mang giày xong cầm túi, không yên tâm dặn dò: “Không cho phép cậu cạo tóc đâu nhé ~”

Hàn Lệ không gật cũng không lắc đầu, thấp giọng nói: “Cô về nhà nghỉ ngơi đi, bà nội tôi đi thăm bạn cũ rồi, tuần sau mới trở về.” Ngừng một chút, “Chó.. Chó, tôi sẽ trông giúp cô.”

Vân Tri mím môi, cười trêu ghẹo: “Cậu không sợ nữa sao?”

Hàn Lệ nhắm mắt nói: “Đường đường là đàn ông con trai, làm sao, làm sao lại bị hai con chó dọa chạy được, cô yên tâm, nhất định tôi sẽ thu xếp ổn thỏa, tuyệt đối sẽ không để Tắc Ông, Thất Mã chịu khổ.”

Vân Tri mới không lo hai con chó chịu khổ, sợ là Hàn Lệ chịu khổ.

Dù sao..

Thất Mã nhiệt tình với Hàn Lệ như vậy, thật giống như muốn cùng Hàn Lệ trải qua tình yêu vượt giống loài.

“Vân Tri, nhanh dọn đồ đi em.”

Mẹ Hàn thúc giục sau lưng.

Vân Tri không dám chậm trễ, cầm đồ đi lên.

“Để chị quàng khăn cho, bác sĩ nói không thể bị nhiễm gió.” Mẹ Hàn vừa nói vừa lấy khăn trắng quàng lên đầu cô, cuối cùng cầm lấy đồ vật rời bệnh viện.

Sau khi Vân Tri lên xe, mẹ Hàn nghiêng đầu nhìn Hàn Lệ lăn tăn ở phía sau, “Con nhớ học cho giỏi, đừng gây rắc rối cho mẹ nữa, biết chưa?”

“Biết rồi.” Hàn Lệ lười biếng đáp lại, thấy xe đi xa, cậu quẹo cua, đi thẳng vào tiệm làm tóc phía đối diện.

Sau khi vào cửa tiệm, câu đầu tiên Hàn Lệ nói là: “Tony, cạo trọc đầu cho tôi —!”

Ngữ khí dũng cảm, tràn ngập vẻ nam tính đàn ông.Mình trở lại rồi đây. Mấy ngày trước mình không đăng chương mới là vì bận chép bài để đi học lại đó Ụ w Ụ Từ nay trở đi sẽ đăng chương mới như thường nhé, mỗi ngày một chương vào khung giờ này nhaaaa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.