Editor: Thùy Linh
Vào giờ cơm trưa, nhà ăn của trường đã kín người.
Vân Tri ngoan ngoãn đứng xếp hàng, ánh mắt trông đợi nhìn dì múc cơm, trong lòng cô chỉ muốn ăn nên không chú ý mọi người đều đang nhìn cô.
Rất nhanh đã đến lượt.
Vân Tri nhìn quanh một vòng, có nhiều món ăn mặn cùng với điểm tâm ngọt, nhưng cô không biết tên gọi, cũng không biết mình nên ăn cái gì.
“Bạn học, con ăn thịt viên này không? Đây là món nổi nhất học kỳ này đấy, nhanh bán hết lắm.”
Vân Tri lắc đầu, “Con không ăn thịt dì ạ.”
Bác gái nhà ăn đánh giá cô vài lần, thấy cánh tay nhỏ thì bất đắc dĩ than thở: “Con mới bao lớn mà giảm béo, coi còn ốm yếu kia kìa.”
Vân Tri kiên nhẫn giải thích: “Dì ơi, con là người xuất gia nên không ăn đồ mặn ạ.”
Vừa dứt lời, mọi người ở phía sau cười không ngớt, ngay cả bác gái nhà ăn cũng cảm thấy quái dị.
Vân Tri cúi đầu, cô chưa từng nói dối.
Sau khi gọi vài món chay xong, Vân Tri cầm khay đồ ăn đi tìm chỗ ngồi.
Bây giờ là giờ cao điểm, chỗ ngồi ở tầng 1 đều đã hết. Cô đi lên tầng 2 tìm chỗ, nhìn quanh một vòng, vẫn là không có chỗ ngồi. Cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một góc, nơi đó có Lộ Tinh Minh và bạn thân của anh, bên cạnh còn trống chỗ, rõ ràng là những người khác không dám ngồi.
Vân Tri do dự, chậm rãi ngồi qua, tay chân nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-toc-gia-cua-em-rot-roi/2466041/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.