Cận Tri Dực nói hăng say, hoàn toàn không chú ý đến cảm xúc khác thường của Tử Vũ. Trong đáy mắt cô ta chợt hiện lên nét u ám. Người phụ nữ như thế... làm sao xứng được với anh ấy? Trong mắt Tử Vũ, Giang Tiêu Tiêu chỉ là một người phụ nữ bỗng dung xuất hiện, dùng mọi thủ đoạn tiếp cận Cận Tri Thận mà thôi, còn anh là tia sáng trong lòng cô ta, đương nhiên không thể đánh đồng hai người bọn họ với nhau. Cận Tri Dực ba hoa chích chòe một hồi nhưng không thấy Tử Vũ đáp lại câu nào, bấy giờ mới chú ý đến sự khác lạ, vội hỏi: “Tử Vũ, cô có nghe không thế?” Vào giờ phút này, tâm trí của Tử Vũ sớm đã bay về những hồi ức của cô ta với Cận Trí Thận khi xưa, dĩ nhiên không thể nghe thấy giọng nói của Cận Tri Dực. Cận Tri Dực thấy Tử Vũ mất tập trung đến mức này, không nhịn được mà cao giọng hô: “Tử Vũ!” Tử Vũ bừng tỉnh, cô ta nhìn Cận Tri Dực với ánh mắt kỳ lạ, dường như ẩn chứa vẻ tức giận, rồi cô ta nói với vẻ áy náy: "Không sao, xin lỗi tôi vừa nghĩ đến chuyện khác. Nói xong, cô ta lại tập trung nhìn về phía trước, giống như giây lát ngơ ngẩn vừa rồi chỉ là ảo giác của người khác. Người đẹp xin lỗi là hữu hiệu nhất với Cận Tri Dực, Tử Vũ chỉ nói thế là anh ta cảm thấy không có vấn đề gì. Tử Vũ tập trung lái xe, đột nhiên phát hiện trong gương chiếu hậu có hai chiếc xe trông rất quen mắt, hình như vẫn luôn đi theo bọn họ. Rõ ràng vừa nãy xe của bọn họ đã đi qua hai ngã tư nhưng đối phương vẫn cứ bám sát. Nếu chỉ xuất hiện một lần có lẽ là trùng hợp, nhưng nếu xuất hiện liên tục thì lại không bình thường. Tử Vũ nhìn chằm chằm gương chiếu hậu một lát, xác nhận có người theo dõi rồi mới nói với Cận Tri Dực: “Cậu hai, chiếc xe phía sau hình như vẫn luôn đi theo chúng ta, bám đuôi qua hai ngã tư rồi, vẫn không có ý định đổi hướng” Cận Tri Dực nghe vậy thì đổi sắc mặt, anh ta chỉ đến bệnh viện một chuyến mà đã có người theo dõi, xem ra những người này đúng là bám dai như đỉa. Anh ta im lặng giây lát rồi hỏi Tử Vũ: “Cô có chắc chắn mình cắt đuôi được đám người kia không?” Đây không phải là vấn đề to tát với Tử Vũ, cô ta gật đầu nói: "Vậy cậu hai cẩn thận. Vừa mới bảo bột nên chân anh ta khó dùng lực, đó cũng là nguyên nhân Tử Vũ bảo anh ta chuẩn bị tinh thần. Cận Tri Dực lập tức ngồi ngay ngắn, nhìn xung quanh với vẻ mặt đề phòng. Đợi anh ta ngồi tử tế, Tử Vũ bắt đầu đạp mạnh chân ga hòng cắt đuôi chiếc xe kia. Người trên xe rõ ràng cũng phát giác hành động của bọn họ, lập tức đạp ga đuổi theo. Cứ thế hai chiếc xe bắt đầu truy đuổi. Cận Tri Dực nhìn qua gương chiếu hậu bên cạnh, thấy không đoán ra được thân phận của đối phương nên đành nói: “Cô có biết mấy người đó là ai không?” Nét mặt Tử Vũ sa sầm, dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng, cô ta thấp giọng nói: “Lẽ nào là từ nước ngoài?” Không nghĩ tới vừa dứt lời thì điện thoại di động của cô ta bỗng đổ chuông, người gọi điện là Bạch Lễ đang ở nước ngoài. Tử Vũ cười gần, quả nhiên là đám người kia thật, đúng là bám dai như đỉa. Tử Vũ nghe máy, chưa kịp nói gì thì Bạch Lễ ở đầu dây bên kia đã nói với giọng kích động: “Tử Vũ, cô vẫn ổn chứ?” Tử Vũ “ừ” một tiếng lạnh nhạt, tỏ ý mình không sao. Hình như Bạch Lễ thở phào một hơi, rồi mới nói tiếp: “Chúng tôi vừa tra ra được bên này có tổ chức bám theo cô, cô nhất định phải cẩn thận. “Biết rồi.” Tử Vũ nói xong dứt khoát cúp máy. Xem ra không chỉ có một, hai người đi theo bọn họ, mà là một nhóm người có tổ chức, đúng là đánh giá thấp đối phương rồi. Sắc mặt Tử Vũ hơi thay đổi, cô ta lại đạp mạnh chân ga, bắt đầu phi như bay. Cận Tri Dực sợ xảy ra rắc rối gì khác, vội nói: “Lái đến nơi ít người, đừng đi vào nội thành đông dân. Tử Vũ hiểu ý định của anh ta, nếu vượt quá tốc độ bị cảnh sát giao thông chặn lại, trực tiếp chạm trán, chỉ sợ tình cảnh sẽ trở nên khó kiểm soát. Tử Vũ quen thuộc địa hình của khu vực này hơn đối phương, thế nên nghe Cận Tri Dực nói xong, cô ta dứt khoát quay xe đi đến nơi ít người. Cận Tri Dực thấy đã bỏ rơi bọn họ một khoảng khá xa, bèn nói: “Tôi gọi điện cho anh tôi trước, xem ý anh ấy thế nào.” Hiện tại, Cận Tri Thận đang ở nhà nghỉ ngơi, anh vừa tắm xong, bây giờ đang hong khô tóc. Giang Tiêu Tiêu nhìn không nổi, vội vàng lấy khăn lông tới nhẹ nhàng lau tóc cho anh, đến khi tóc hơi khô lị dùng máy sấy sấy tóc tiếp, bấy giờ mới yên tâm. Cận Tri Thận dịu dàng nhìn cô, mãi một lúc lâu mới nói: “Tiêu Tiêu, có em thật tốt.” Giang Tiêu Tiêu nghe vậy, cảm thấy bất đắc dĩ: “Sao mà anh giống Tiểu Bảo quá vậy? Tắm xong cũng không biết lau khô tóc, nếu bị cảm thì làm sao đây?” Cận Tri Thận nhíu mày, chừng như không để bụng: “Chẳng phải còn có em à? Nếu ngày nào em thấy anh không lau tóc cũng làm giúp anh, vậy anh dứt khoát không lau nữa.” Với hành vi lưu manh này, Giang Tiêu Tiêu chỉ biết bỏ tay. Tiểu Bảo ở trong phòng thấy hai người vẫn chưa đi vào dỗ mình thì không vui: “Ba, mẹ, sao ba mẹ chưa lại dỗ con đi ngủ?” Hai người nhìn nhau, không thể làm gì khác hơn là chạy tới dỗ con trai cưng nhà mình. Giang Tiêu Tiêu dịu dàng cầm truyện lên, nói: “Hôm nay Tiểu Bảo muốn nghe câu chuyện gì nào?” “Con muốn nghe truyện về xuyên qua vũ trụ. Cái này làm khó Giang Tiêu Tiêu, cô không hiểu biết gì về loại truyện này nên ngây ra đó. Cận Tri Thận mỉm cười: “Tiểu Bảo, ba kể cho con nghe được không?” “Được ạ. Ai ngờ Cận Tri Thận đang định kể chuyện thì điện thoại bỗng đổ chuông, người gọi là Cận Tri Dực, sắc mặt anh hơi thay đổi. Cận Tri Dực chỉ đến bệnh viện tháo bột mà thôi, theo lý mà nói sẽ không có chuyện gì quan trọng cần gọi điện thoại, thế nhưng bây giờ đột nhiên gọi đến, chỉ có thể là trên đường xảy ra chuyện gì rồi. Bởi vì sợ hai mẹ con lo lắng, vậy nên Cận Tri Thận nói với Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, ba đi nghe điện thoại đã nhé.” Nói xong anh đi ra ngoài phòng nghe máy. Đến khi gọi điện xong và quay lại phòng, vẻ mặt của anh không còn thả lỏng như vữa rồi, dĩ nhiên Giang Tiêu Tiêu nhận ra sự khác thường của anh, vội hỏi: “Tri Thận, xảy ra chuyện gì à?” Cô chỉ nghe thấy có người gọi điện đến nhưng không biết là ai gọi, vì vậy lúc này không biết gì cả. Cận Tri Thận vội nói: “Không có gì, chẳng qua là công ty xảy ra chút vấn đề, bây giờ anh phải ra ngoài một chuyến để giải quyết. Sau đó anh nhìn Tiểu Bảo với vẻ áy náy: “Tiểu Bảo, công ty của ba có chút chuyện, hôm nay không thể kể chuyện cho con nghe rồi. Con ngoan ngoãn ở nhà với mẹ, biết chưa?” Tuy trong lòng Tiểu Bảo không vui nhưng vẫn gật đầu đồng ý, rất là hiểu chuyện. Nghe anh nói là chuyện công ty, Giang Tiêu Tiêu cũng không nghĩ nhiều, dẫu sao thỉnh thoảng công ty lại có chuyện, cô cũng quen rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]