Ông Cận dội một gáo nước lạnh kịp thời làm bà Cận không nói được gì.
Lúc này bà mới nhớ ra mình còn đứa con trai út đang nằm viện, cần người chăm sóc. Mặc dù lo lắng cho Tiểu Bảo song bà không thể không từ bỏ ý định.
“Được rồi mẹ, mẹ cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Bảo và Tiêu Tiêu.”
Cận Tri Thận biết bà Cận lo lắng điều gì, cho nên trước khi đi anh lại đảm bảo với bà.
Bà Cận lưu luyến tiến một nhà ba người, sau đó trở lại phòng bếp với tâm trạng sa sút, Ông Cận cảm nhận được tâm trạng của vợ, cũng vào phòng bếp theo. Thấy bà Cận lo lắng không yên, ông bèn an ủi: “Giờ tụi trẻ đã lớn cả rồi, tự có chính kiến của mình, bà nên mặc kệ chúng nó thôi.”
“Nhưng vết thương của Tiểu Bảo vừa mới lành, tôi lo lắm. Tất cả là tại Tri Dực hại tôi không thể đi cùng Tiểu Bảo.” Bà Cận dừng tay, không kìm được than vãn.
“Hắt xì!”
Lúc này, Cận Tri Dực đang nằm trên giường bệnh bỗng hắt hơi. Anh ta xoa mũi lẩm bẩm: “Có người đang nhớ mình.”
Cận Tri Dực buồn chán lướt điện thoại, thật sự là Cận Tri Dực không thể ngồi yên một chỗ. Mấy hôm nay anh ta vẫn luôn lủi thủi một mình, ngay cả y tá cũng ít gặp. Đối với Cận Tri Dực, tình trạng này còn khó chịu hơn là giết anh ta đi cho rồi.
Nhưng mà như thế cũng tốt, y tá không đến thì anh ta có thể tự chống gây ra ngoài hóng gió.
Cận Tri Dực nhìn mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-tinh-quai-mami-cua-tui-tu-tui-se-gianh/1685763/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.