Cận Tri Dực cười ha hả, trước giờ anh ta là người nghĩ gì nói nấy. Khi ngắm nhìn gò má xinh đẹp của Tổng Thanh Uyển, anh ta đột nhiên bật thốt: “Không thì cô lấy tôi cũng được.”
Tống Thanh Uyển thoáng sững người rồi lập tức mỉm cười, nói như đang đùa: “Tôi không thèm lấy anh đâu, tôi có bạn trai rồi.”
Bỗng dưng bầu không khí trong phòng bệnh trở yên tĩnh.
Cận Tri Dực ngẩn ra giây lát, sau đó nhếch môi nói: “Thế thì tiếc thật, tôi vốn định cho cô một cơ hội, dù sao thì không có nhiều cậu ẩm nhà giàu vừa đẹp trai vừa lắm tiền như tôi.”
Tống Thanh Uyển thầm bổ sung trong lòng: cậu ấm nhà giàu tự phụ như anh cũng hiếm gặp. Mà cô ấy cũng nói chẳng nể nang gì: “Vậy thì phải cảm ơn anh rồi. nhưng tôi không cần.”
“Cô nói vậy làm tôi đau lòng quá.” Cận Tri Dực ôm tim tỏ vẻ đau khổ.
Tổng Thanh Uyển bật cười, cô chưa từng gặp ai hài hước như Cận Tri Dực.
“Tôi có thể pha trò làm cô vui vẻ, hãy đá bạn trai và sà vào lòng tôi đi Tiểu Uyển!” Cận Tri Dực nhảy mắt với cô ấy.
“Bớt nhảy đi, đã bị thương còn quậy đủ trò.”
Cô ấy vừa dứt lời thì cũng thay thuốc xong, bèn đứng dậy đi luôn.
Trong phòng bệnh, Cận Trí Dực nhìn theo dáng hình mảnh mai đang đi ra cửa. Anh ta bĩu môi, cảm thấy chán nản. Hoa đã có chủ, tiếc thật đấy, trước giờ anh ta không dây dưa với người đã có bạn trai.
Xem ra mình lại mất một thú vui rôi.
Chậc chậc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-tinh-quai-mami-cua-tui-tu-tui-se-gianh/1685762/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.