Buổi chiều Giang Tiêu Tiêu nhận được một cuộc điện thoại. “Chào cô Giang, tôi là ba của Tô Uyển Ương. Chẳng hay cô có rảnh không, có thể gặp tôi không?” Thật ra không cần gặp mặt Giang Tiêu Tiêu cũng đoán được ông ta tìm mình vì chuyện của Tô Uyển Ương. “Xin lỗi chú, chắc là tôi không tiện lắm.” Giang Tiêu Tiêu từ chối luôn không cần suy nghĩ. “Tôi thay mặt Uyển Ương xin lỗi cô, mong cô nể mặt người làm ba này gặp tôi được không?” “Xin lỗi, tôi… “Cô Giang, xin cô hãy thông cảm cho nỗi khổ tâm của người làm ba, gặp tôi được không?” Ông Tô nói gần như cầu xin. Giang Tiêu Tiêu không khỏi mềm lòng, đồng ý gặp ông ta. Sau khi cúp điện thoại, cô kể với Cận Tri Thận chuyện này. “Em không cần đi, để anh nói lại với ông ta là được.” Cận Tri Thận không muốn cô dính dáng gì đến nhà họ Tô, chỉ muốn để chuyện của Tô Uyển Ương trôi qua. “Em đã đồng ý thì không đi sao được? Anh yên tâm, em không sao đâu.” Giang Tiêu Tiêu không muốn làm người thất hứa. Vả lại, ông Tô cũng không dám làm gì cô. Cận Tri Thận im lặng một lúc lâu mới lo lắng dặn dò: “Nếu có chuyện gì thì gọi điện cho anh.” “Em biết rồi.” Giang Tiêu Tiêu đi tới quán cà phê đã hẹn với ông Tô, vừa tới nơi cô đã thấy ông ta ngồi trong góc rồi. Đối phương cũng nhìn thấy cô, lập tức đứng dậy rồi đăm đăm nhìn cô tới gần. Giang Tiêu Tiêu đi đến trước mặt ông ta, khẽ gật đầu chào hỏi: “Chào chú.” “Mời ngồi.” Ông Tô chìa tay tỏ ý mời cô ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống, Giang Tiêu Tiêu nói thẳng vào vấn đề luôn: “Chú tìm tôi có việc gì vậy?” Ông Tô không trả lời mà hỏi cô: “Cô muốn uống gì?” Giang Tiêu Tiêu hơi nhíu mày, có điều cô vẫn trả lời: “Nước lọc là được.” Ông Tô vẫy tay gọi phục vụ đến rót nước cho cô. Sau đó ông ta mới chính thức mở lời: “Cô Giang, cám ơn cô đã đồng ý gặp tôi.” “Chú ạ, không cần nói mấy lời xã giao này, có gì chú cứ nói thẳng.” Có lẽ ông Tô giật mình trước thái độ lạnh lùng của Giang Tiêu Tiêu, ông ta im lặng một lúc lâu mới nói tiếp: “Cô Giang, cô có thể bảo Tri Thận tha cho Uyển Ương, tha cho nhà họ Tô được không?” Khi đồng ý gặp ông ta, Giang Tiêu Tiêu đã sớm có chuẩn bị tâm lý, đoán rằng ông ta vì chuyện của Tô Uyển Ương nên mới tìm mình. Chẳng qua cô không ngờ đối phương lại thẳng thắn như vậy. Giang Tiêu Tiêu bật cười, cười đến châm chọc: “Chú à, cô Tô không chỉ đơn giản là làm sai mà là phạm tội. Sao có thể nói bỏ qua là bỏ qua được?” “Tôi biết Uyển Ương mắc sai lầm nghiêm trọng, cho dù ngồi tù vài năm cũng là tội nó đáng phải chịu, thế nhưng… Ông Tô đổi giọng: “Bản tính của nó không xấu, chỉ là nông nổi nhất thời nên mới mắc sai lầm. Mong cô Giang cho nó một cơ hội sửa sai.” “Cô ta hại tôi mất con, còn hại Tri Dực nằm viện đến giờ. Chú muốn dùng bốn chữ “nông nổi nhất thời” để xóa sạch mọi sai lầm của cô ta sao?” Giang Tiêu Tiêu đanh mặt, lạnh lùng trừng ông Tô. Cô có thể hiểu cho tâm trạng của ông Tô nhưng không thể chấp nhận lý do ông ta bào chữa cho Tô Uyển Ương. “Xin lỗi cô.” Ông Tô xin lỗi rất chân thành: “Tôi là ba của Uyển Ương nên nói chuyện tương đối chủ quan, mong cô Giang tha lỗi.” Giang Tiêu Tiêu cười trào phúng: “Đúng là rất chủ quan. Chú là ba của cô Tô, nói vậy cũng là điều dễ hiểu. Nhưng chú có từng nghĩ rằng lời nói của chú lại xát muối vào miệng vết thương của người bị hại hay không?” Nói đến đây, cô mím môi đứng dậy: “Xem ra chúng ta không còn gì để nói nữa.” Dứt lời cô không đợi ông Tô kịp phản ứng mà rời đi luôn. Thấy vậy, ông Tô vội vàng đuổi theo: “Cô Giang, tôi biết mình đang ép buộc cô, nhưng cô có thể nể mặt tôi và mẹ của Uyển Ương mà tha cho con bé không?” Ông ta muốn đánh bài tình cảm sao? Giang Tiêu Tiêu dừng bước, quay lại nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh lùng không chút độ ấm, nhếch môi cười gắn: “Chú ạ, tôi nói hơi khó nghe nhưng con gái chú làm ra chuyện như vậy là bởi vì cô chú làm ba mẹ không dạy bảo tốt. Chú có mặt mũi nào mà yêu câu tôi tha cho cô ta?” Ông Tô chưa từng bị ai mắng như vậy, khuôn mặt già nua đỏ bừng lên. Tuy nhiên vì con gái, ông ta vẫn phải mặt dày cầu xin: “Cô Giang, mọi sai lầm đều là lỗi của tôi, nếu cô muốn bắt thì hãy bắt tôi, tha cho Uyển Ương đi.” Ông ta đang nói giỡn đấy à? Có giống lời nói của một người hơn năm mươi tuổi hay không? Giang Tiêu Tiêu cười khẽ, sau đó lên tiếng: “Chú ạ, tôi vẫn giữ nguyên ý kiến, không thể nào!” Nói xong cô xoay người rời đi. “Cô Giang, tôi cầu xin cô.” Ông Tô gọi to nhưng Giang Tiêu Tiêu vẫn không dao động, đi thẳng ra ngoài. Đột nhiên, một tiếng bịch vang lên. Giang Tiêu Tiêu chợt biến sắc, vội quay đầu nhìn lại thì thấy ông Tô đang quỳ trên đất. Thoáng chốc các vị khách khác ở trong tiệm đều đổ dồn ánh mắt sang bên này, còn bàn tán xôn xao. Giang Tiêu Tiêu giận lắm, đành phải sải bước đi tới, hạ giọng chất vấn: “Chú có ý gì? Muốn ép tôi phải không?” “Cô Giang, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ yêu cầu cô tha cho Uyển Ương thôi.” Giang Tiêu Tiêu rất khó chịu vì bị mọi người nhìn chằm chằm, cô vươn tay muốn đỡ ông ta dậy nhưng bị ông ta hất tay ra. “Nếu cô Giang không đồng ý thì tôi sẽ không đứng lên.” Ông Tô vô cùng cố chấp. Giang Tiêu Tiêu giận quá hóa cười, cô nhìn ông ta bằng ánh mắt khó tin: “Chú là người lớn, chú quỳ trước tôi là muốn tôi đoản thọ sao? Hay là muốn người khác mắng tôi bắt nạt người lớn?” Ông Tô lặng thinh. Giang Tiêu Tiêu hít sâu: “Được, chú muốn quỳ thì cứ quỳ đi.” Cô lạnh lùng nhìn ông ta, sau đó xoay người sải bước rời đi. Cô cứ tưởng ba của Tô Uyển Ương là một người thông tình đạt lý nhưng không ngờ ông ta lại là người ngang ngược như vậy. Song, cô có phần hâm mộ Tô Uyển Ương: Ông Tô sẵn lòng quỳ gối vì cô ta, điêu đó cho thấy ông ta nâng niu yêu thương con gái mình nhường nào. Mà Giang Chấn thì ngược lại, ông ta có giống một người ba không? Giang Tiêu Tiêu đi tới cửa, đang định mở cửa ra ngoài thì đằng sau vang lên tiếng hét to: ‘Mau lên! Có người ngất xỉu!” Cô giật mình, nhanh chóng ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy ông Tô ngã sõng soài trên đất. Ông Tô được đưa đến bệnh viện cấp cứu. Giang Tiêu Tiêu ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, đầu cúi gằm, hai tay đan vào nhau đây lo lắng, miệng lẩm bẩm: “Không sao, không sao đâu… Cận Tri Thận nhận được điện thoại, nào còn tâm trạng quan tâm cuộc họp đã kết thúc hay chưa. Anh lái xe đi thẳng tới bệnh viện, trên đường còn vượt đèn đỏ nữa. Anh chạy tới phòng cấp cứu, từ đằng xa đã trông thấy Giang Tiêu Tiêu ngồi trên băng ghế, bước chân anh bất giác nhanh hơn. “Tiêu Tiêu.” Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Giang Tiêu Tiêu từ từ quay đầu, một bóng người cao lớn quen thuộc lọt vào tâm mắt cô. Cô chợt cảm thấy chóp mũi cay cay, nước mắt chảy dài: “Tri Thận… Cận Tri Thận ôm cô vào lòng và dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, có anh đây.” Giang Tiêu Tiêu vùi mặt vào lồng ngực anh, lúc này mọi sợ hãi đều hòa thành nước mắt. Khi cô trông thấy ông Tô ngã ra đất không nhúc nhích, nỗi sợ hãi từ từ bao phủ nơi đáy lòng rồi lan tới tay chân, toàn thân lạnh ngắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]