Trong phòng bệnh, bà Cận đang đút cho Tiểu Bảo ăn cơm. Thấy Giang Tiêu Tiêu trở về, bà lạnh nhạt chào hỏi: “Về rồi à.” “Vâng ạ. Giang Tiêu Tiêu cảm nhận được bà Cận bất mãn với cô hơi thấp thỏm, nhéo lòng bàn tay rồi đi tới. “Mẹ ơi!” Tiểu Bảo cất tiếng gọi giòn giã. Giang Tiêu Tiêu dịu dàng cười với bé: “Tiểu Bảo ngoan, ăn cơm xong mẹ sẽ chơi với con.” “Con muốn mẹ đút cơm.” “Chuyện này.” Giang Tiêu Tiêu nhìn bà Cận. Đúng lúc bà Cận cũng nhìn cô. Ánh mắt lạnh lùng tựa như đang nhìn một người xa lạ. Lòng Giang Tiêu Tiêu nặng trĩu, hai tay đặt bên hông từ từ siết chặt. “Bà ơi, cháu muốn mẹ đút cơm.” Tiểu Bảo nhìn bà Cận với ánh mắt cầu xin. Dù bà Cận có bất mãn với Giang Tiêu Tiêu thế nào thì vẫn yêu thương cháu trai cưng, chỉ đành mỉm cười lên tiếng: “Được, để mẹ cháu đút cho.” Tiểu Bảo lập tức vui mừng hớn hở, quay đầu nhìn Giang Tiêu Tiêu. Bà Cận đưa bất cho cô. “Cháu đút cho thằng bé đi.” “Vâng thưa cô.” Giang Tiêu Tiêu vội vàng nhận lấy bát cơm. “Vậy cháu cho Tiểu Bảo ăn nhé, cô mang cơm cho Tri Dực đây.” Bà Cận xách bình giữ ấm trên tủ đầu giường lên, nói với Giang Tiêu Tiêu. “Vâng a.” Giang Tiêu Tiêu nhìn bà rời đi rồi mới ngồi xuống mép giường. Tiểu Bảo nhìn cô: “Mẹ ơi, cái cô xấu xa kia bị chú cảnh sát bắt giam rồi sao?” “Đúng vậy.” Giang Tiêu Tiêu gật đâu. “Vậy… anh kia thì sao?” “Hả?” Bỗng chốc Giang Tiêu Tiêu không hiểu tại sao bé lại hỏi câu này. “Có phải sau này anh ấy cũng không có mẹ không? Có phải anh ấy không có mẹ giống Tiểu Bảo lúc trước không? Thật đáng thương!” Nói đến đây, Tiểu Bảo hơi buồn râu. “Tiểu Bảo, cô ấy chỉ bị giam một thời gian ngắn, sẽ về nhà sớm thôi.” Trẻ con rất lương thiện, cho dù bị người khác bắt nạt thì bé vẫn rầu rĩ vì chuyện này. “Có thật không ạ? Khuôn mặt ám đam của Tiểu Bảo bỗng sáng bừng lên trong nháy mắt. Giang Tiêu Tiêu cười nhẹ nhàng: “Đương nhiên là thật.” Cô vừa đút cho bé ăn vừa nói tiếp: “Con phải ngoan ngoãn ăn cơm thì mới mau khỏe, được về nhà som.” Nghe cô nói vậy, Tiểu Bảo ăn từng miếng to một cách ngon lành, thoáng cái đã ăn xong. Giang Tiêu Tiêu lau miệng cho bé: “Tiểu Bảo, con ăn no chưa?” Tiểu Bảo gật đầu: “Con no rồi ạ.” “Vậy thì tốt.” Giang Tiêu Tiêu vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, tiếp tục nói: “Con nằm ngoan nhé, nếu buồn ngủ thì ngủ một giấc đi. Mẹ ra ngoài một lát.” “Mẹ muốn đi đâu vậy?” Tiểu Bảo mở đôi mắt to tròn chăm chú nhìn cô: “Mẹ còn trở về với con không?” Giang Tiêu Tiêu nghiêm túc đảm bảo: “Tất nhiên, mẹ sẽ luôn ở bên con.” Lúc này Tiểu Bảo mới nở nụ cười yên tâm: “Vậy mẹ đi đi, con sẽ ngoan mà.” “Ngoan lắm!” Giang Tiêu Tiêu xoa đầu bé. Giang Tiêu Tiêu muốn tới phòng của Cận Tri Dực. Vừa tới cửa phòng bệnh, cô nghe thấy giọng bà Cận vọng ra từ bên trong. “Con nói xem, hình như kể từ khi anh trai con quen Tiêu Tiêu cứ sóng gió không ngừng, hở ra là có chuyện. Bây giờ ngay cả Tiểu Bảo cũng gặp họa rồi đấy.” “Mẹ à, mẹ đang trách chị dâu sao?” “Mẹ không trách con bé, mẹ chỉ thấy khó chịu thôi.” Cận Tri Dực bật cười, liếc nhìn bà với vẻ bất đắc dĩ: “Mẹ ơi, con bảo này, bất kể trước đây đã xảy ra chuyện gì, kể cả chuyện Tiểu Bảo lân này đều không liên quan gì đến chị dâu.” Bà Cận không thích nghe câu này: “Con nói không chính xác, sao có thể nói là không liên quan được? Ít nhiều gì cũng liên quan tới con bé.” “Mẹ à, vậy chẳng phải mẹ đang trách chị dâu sao?” Bà Cận chép miệng, không đáp lời. Cận Tri Dực thở dài: “Mẹ ơi, tốt nhất là mẹ đừng tỏ thái độ trước mặt chị dâu. Chị ấy rất nhạy cảm, nhỡ đâu chị ấy lại suy nghĩ lung tung thì mẹ gây phiên phức cho anh con đấy.” Bà Cận vẫn bực bội. Cận Tri Dực tiếp tục khuyên nhủ: “Ba mẹ đã chấp nhận chị dâu rồi thì đừng nghĩ này nghĩ nọ nữa, người một nhà hòa thuận mới là quan trọng nhất.” “Nếu con tìm bạn gái thì càng tốt hơn.” Bà Cận liếc anh ta, tức giận nói. “Sao mẹ lại bẻ lái sang vấn đề này vậy?” Cận Tri Dực không hiểu nổi tư duy nhảy vọt của bà Cận. Anh ta nói đông, bà lại nói tây. Thật sự là không thể nói chuyện tiếp nữa. “Thôi, con không nói nữa. Cận Tri Dực từ bỏ. Bấy giờ bà Cận mới tươi cười: “Con yên tâm, mẹ chỉ nói thế thôi chứ không làm gì Tiêu Tiêu đâu.’ Tuy rằng lần này Tiểu Bảo xảy ra chuyện, quả thật bà hơi bất mãn với Giang Tiêu Tiêu nhưng cũng chỉ bất mãn thế thôi chứ không có suy nghĩ nào khác. Giang Tiêu Tiêu dựa vào tường, ngẩng đầu nhìn trần nhà, khóe môi hơi nhếch lên, vẻ mặt buôn bã. Cô cảm nhận được thái độ lạnh nhạt của bà Cận. Cô không ngốc, cô biết là bởi vì chuyện của Tiểu Bảo, không thể trách bà Cận. Bà yêu thương Tiểu Bảo, bé bị thương chắc chắn bà rất đau lòng, nhất định sẽ giận lây sang cô. Có điều khi chính tai nghe thấy, cô vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu. Tiểu Bảo nằm viện một đêm, hôm sau về nhà luôn. “Tiểu Bảo, con lên tầng cùng ông quản gia nhé, mẹ muốn nói chuyện với bà một lát.” “Vâng ạ. Tiểu Bảo ngoan ngoãn để quản gia dắt tay lên tâng, chốc chốc lại ngoảnh đầu nhìn lại. Giang Tiêu Tiêu mỉm cười vẫy tay với bé, tới khi họ lên tâng hai cô mới dời mắt nhìn sang bà Cận. “Cháu có điều gì muốn nói với cô sao?” Bà Cận hỏi. Thái độ của bà Cận đã tốt hơn ngày hôm qua rất nhiêu, không còn lạnh nhạt nữa, song Giang Tiêu Tiêu vẫn cảm thấy có gì đó là lạ. “Thưa cô, cháu muốn xin lỗi cô.” Giang Tiêu Tiêu cúi đâu như một đứa trẻ mắc lỗi. Bà Cận sửng sốt: “Sao vậy?” “Tất cả là tại cháu không chăm sóc Tiểu Bảo cẩn thận mới để bé xảy ra chuyện. Tất cả là lỗi của cháu.’ Hôm qua Giang Tiêu Tiêu nghe thấy cuộc nói chuyện giữa bà Cận và Cận Tri Dực, cô đã suy nghĩ rất nhiều. Chi bằng nói rõ kẻo sau này mọi người tích tụ vướng mắc còn hơn là để chuyện này trở thành nút thắt trong lòng cô. Bà Cận không ngờ Giang Tiêu Tiêu lại nói vậy, bà ngây ra giây lát rồi tỉnh táo lại ngay, vội vàng lên tiếng: “Cháu đừng nói vậy, lần này không phải lỗi của cháu.” “Thưa cô, Tiểu Bảo được cô chăm sóc gần như chẳng sứt sát bao giờ. Lần này bé bị thương như vậy, nhất định là cô đau lòng lắm. Cháu thật lòng xin lỗi cô.” Cô lại xin lỗi lân nữa. Bà Cận hơi mất tự nhiên, đúng là bà hơi bực nhưng bây giờ Giang Tiêu Tiêu xin lỗi chân thành như vậy khiến người ta ngượng ngùng. Bà thở dài: “Tiêu Tiêu, không phải lỗi của cháu. Sai ở đối phương quá ngang ngược vô lý, cô không trách cháu đâu.’ “Cô không trách cháu thật ạ?” Giang Tiêu Tiêu sợ rằng bà chỉ nói miệng vậy thôi. Bà Cận không nhịn được cười: “Đương nhiên là cô không trách cháu rồi. Nói thật là ban đầu cô cũng hơi giận, cảm thấy cháu không chăm sóc tốt cho Tiểu Bảo. Nhưng sau đó cô nghĩ lại, việc này không thể trách cháu được. Cho nên cháu đừng suy nghĩ lung tung nữa.” Giang Tiêu Tiêu nghe vậy mới hết lo lắng, cô cong môi cười: “Cảm ơn cô đã thông cảm cho cháu.” “Được rồi, đừng nghĩ lung tung nữa, mau lên tâng nghỉ ngơi đi.” Bà Cận ôn tồn nói. Giang Tiêu Tiêu gật đầu đáp: “Vâng ạ. Sau khi giãi bày, cuối cùng Giang Tiêu Tiêu cũng thở phào nhẹ nhõm, tảng đá đè nặng trong lòng cũng rơi xuống.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]