“Thưa cô, tôi không có ý này, là vì kích cỡ của kiểu dáng này thật sự không phù hợp với con của cô” Nhân viên bán hàng kiên nhẫn giải thích.
Nhưng đối phương không nghe lọt tai mà vẫn la hét một cách ngang ngược: “Tôi mặc kệ, tôi muốn bộ đó”
Người phụ nữ mập mạp trợn mắt nhìn nhân viên bán hàng: “Cô có lấy nó ra không? Không lấy thì gọi chủ cửa hàng của cô ra đây, tôi sẽ bảo cô ta đuổi việc cô!”
Nhân viên bán hàng không thể làm gì khác hơn là đưa bộ quần áo duy nhất kia cho người phụ nữ béo.
“Xin lỗi, thưa cô, cô có thể xem những món đồ khác” Nhân viên bán hàng mim cười áy náy với Giang Tiêu Tiêu.
Giang Tiêu Tiêu lắc đầu: “Không sao, cô cứ làm việc của mình đi”
Cô nhìn người phụ nữ mập mạp kia rồi xoay người đi đến khu thử đồ.
Quả thật bộ quần áo đó rất đẹp, cũng rất thích hợp với Tiểu Bảo, chỉ tiếc cô chậm một bước, đồng thời cũng tiếc cho sự dụng công của nhà thiết kế.
Như lời nhân viên bán hàng đã nói, kích cỡ của bộ quân áo đó đúng là quá nhỏ so với con trai của người phụ nữ mập mạp, hơn nữa không phải chỉ nhỏ hơn một cỡ.
Có thể tưởng tượng ra bộ quần áo đó sẽ bị lãng phí như thể nào.
Thật là đáng tiếc.
Giang Tiêu Tiêu thầm thở dài.
“Mẹ ơi”
Nghe được tiếng gọi, Giang Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên nhìn, tức khắc hai mắt sáng lên.
Tiểu Bảo đã thay quần áo xong, bé đứng đó, trên gương mặt trẻ con là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-tinh-quai-mami-cua-tui-tu-tui-se-gianh/1685754/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.