Lúc Cận Tri Thận và cảnh sát chạy đến nơi, vừa hay nhìn thấy Giang Tiêu Tiêu trúng đạn ngã về trước. Khi nhìn thấy người kia chính là Giang Tiêu Tiêu, con ngươi của Cận Tri Thận co lại, anh hoảng sợ, hô to: “Tiêu Tiêu!” Sau đó tức tốc chạy đến gần. Tên bắt cóc thấy cảnh sát xuất hiện, cũng không quan tâm đến đứa trẻ và Giang Tiêu Tiêu nữa, gã lập tức co cẳng chạy trốn. “Đứng lại!” Cảnh sát đuổi theo. “Tiêu Tiêu!” Cận Tri Thận kịp thời ôm lấy cô mới tránh cho cô và Tiểu Bảo cùng ngã xuống đất. “Tri Thận…” Trúng liền hai phát súng, Giang Tiêu Tiêu đau đến mức mặt trắng bệch như tờ giấy, trên trán đẫm mồ hôi. Cô vội vàng đẩy Tiểu Bảo vào trong lòng anh, khóe miệng cô cong lên: “Tri Thận, em cứu Tiểu Bảo ra rồi.” “Đồ ngốc!” Dù là một người có lòng dạ sắt đá như Cận Tri Thận, khi thấy dáng vẻ kiên cường nhịn đau của cô, anh cảm thấy nghèn nghẹn trong cổ họng. Tiểu Bảo nhìn máu chảy ra trên vai cô, tức khắc khóc òa lên: “Con không muốn mẹ chết!” Giang Tiêu Tiêu giơ tay lên, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho bé, rồi cố nặn ra một nụ cười trấn an, nói: “Tiểu Bảo đừng khóc, mẹ không sao… ư..” Động tác giơ tay ảnh hưởng đến vết thương trên vai, làm cô đau đến độ gục đầu xuống, cắn chặt môi. Đau quá! Cận Tri Thận thấy thế, lập tức bế cô dậy. Cận Tri Dực chạy đến, khi nhìn thấy Giang Tiêu Tiêu được anh ôm trong lòng thì trợn tròn hai mắt đầy ngạc nhiên. Người bọn họ khổ cực tìm kiếm sao lại xuất hiện ở đây? “Tri Dực, chăm sóc Tiểu Bảo, anh đưa Tiêu Tiêu đến bệnh viện.” Cân Tri Thận giao Tiểu Bảo cho em trai rồi ôm Giang Tiêu Tiêu rời đi nhanh chóng. “Tiểu Bảo, sao mẹ cháu lại ở đây?” Cận Tri Dực định thần lại, cúi đầu nhìn Tiểu Bảo. Tiểu Bảo lau nước mắt, nói: “Mẹ đến cứu cháu.” Cận Tri Dực nhíu mày, chẳng lẽ chị dâu biết việc Tiểu Bảo bị bắt cóc nên cố ý trở lại cứu bé ư? Nếu vậy thật thì có thể thấy được cô quan tâm Tiểu Bảo đến mức nào. Nghĩ đến đây, anh ta ngồi xuống đối diện với Tiểu Bảo, hỏi: “Cháu có muốn đến bệnh viện thăm mẹ không?” Tiểu Bảo gật đầu: “Muốn ạ!” “Được rồi, vậy chúng ta cũng đến bệnh viện thôi nào.” Cận Tri Dực dắt tay bé đi về hướng Cận Tri Thận vừa rời đi. Tại nhà họ Cận, ông bà Cận biết được Tiểu Bảo được cứu ra thành công, cuối cùng cũng cảm thấy yên lòng. “Cảm ơn ông trời phù hộ! Cảm ơn ông trời phù hộ!” Bà Cận chắp tay lẩm bẩm. Ông Cận nghe thấy thế, khẽ cau mày: “Chuyện lần này còn phải nhờ Giang Tiêu Tiêu giúp đỡ, nếu không đâu thể cứu Tiểu Bảo ra thuận lợi được như vậy.” Bà Cận bỏ tay xuống, ngẩn ngơ như đang suy tư điều gì. “Em đang nghĩ gì thế?” Thấy bà im lặng, ông Cận đẩy nhẹ bà một cái. “Không nghĩ gì hết.” Bà Cận tức giận trừng ông, rồi nói: “Đừng tưởng nó làm như vậy là em có thể chấp nhận nó, không có chuyện ấy đâu.” Ông Cận không khỏi cảm thấy tức cười: “Sao em ngoan cố vậy chứ?” “Không phải em ngoan cố, mà là có nguyên tắc!” “Em!” Nhất thời ông Cận không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể lắc đầu than thở: “Hy vọng em có thể giữ vững nguyên tắc của mình mãi, đừng hối hận đấy.” “Không phải chứ, ba nó, sao anh nói nghe lạ thế?” Bà Cận nhíu mày: “Mình phản chiến đầy à?” “Có phải phản chiến hay không thì không biết, nhưng anh nghe bảo con bé Giang Tiêu Tiêu vì cứu Tiểu Bảo mà bị thương, đang ở bệnh viện đấy.” Ông nói thế làm bà Cận không nén được vẻ tức giận, bà lầu bầu một câu mất tự nhiên: “Đâu có ai cần nó cứu đầu.” “Hầy.” Ông Cận thở hắt ra, rồi cảm thán: “Con bé ngoài trừ gia cảnh hơi phức tạp một chút, chuyện quá khứ thì cũng đã qua cả rồi, thật ra cũng là một cô gái tốt.” Kỳ thực bà Cận cũng biết Giang Tiêu Tiêu không tệ, nhưng việc cô từng sinh con vẫn luôn là khúc mắc khó giải quyết trong lòng bà. Ông Cận thấy bà không nói nữa, bèn vỗ vai bà: “Thôi được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, nên bảo nhà bếp chuẩn bị canh bổ máu, chúng ta đến bệnh viện xem sao.” Dù thế nào thì việc Giang Tiêu Tiêu cứu Tiểu Bảo cũng là sự thật. Về tình về lý, bà cũng nên cảm ơn người ta. Bà Cận gật đầu: “Được, vậy tôi đi.” Giang Tiêu Tiêu được đưa đến bệnh viện, bởi vì mất máu quá nhiều nên đã hôn mê. “Có ai không! Bác sĩ, bác sĩ!” Cận Tri Thận ôm cô chạy ngay vào phòng cấp cứu, trông anh vừa, hoảng hốt vừa sốt ruột nào còn sự bình tĩnh và quyết đoán khi bàn chuyện làm ăn. Giang Tiêu Tiêu được đưa vào phòng mổ. Cận Tri Thận nhìn chăm chăm vào cửa phòng mổ, giọng nói của cô vang lên bên tai anh. “Trị Thận.” Trên đường, Giang Tiêu Tiêu nắm chặt tay anh, hít sâu một hơi, nói: “Em xin lỗi, tất cả là lỗi của em, nếu như không vì em…” Vất thương đau đớn đến mức đầu óc cô mê man, nghỉ ngơi giây lát rôi cô mới nói tiếp: “Nếu không phải vì em thì Tiểu Bảo cũng sẽ không bị bắt cóc… đều là lỗi của em. “Không phải lỗi của em.” Cận Tri Thận cầm tay cô lên và hôn nhẹ: “Chẳng qua là một sự trùng hợp thôi, không liên quan gì đến em.” Giang Tiêu Tiêu mỉm cười yếu ớt: “Vậy… anh có trách em không?” “Trách chứ. Anh trách em không nên nhẫn tâm vứt bỏ anh và Tiểu Bảo, rời đi không một lời từ biệt.” Xin lôi, em… Giang Tiêu Tiêu định nói gì thêm nhưng cô thật sự không chịu nổi nữa, hôn mê bất tỉnh. “Tiêu Tiêu! Tiêu Tiêu!” Sắc mặt Cận Tri Thận thay đổi, vội vàng ôm chặt cô rồi ngẩng đầu gào lên với tài xế: “Lái nhanh lên!” Tài xế sợ hết hôn;theo bản năng đạp chân ga. Cận Tri Dực dẫn Tiểu Bảo đến bệnh viện, thấy anh trai anh ta đứng đơ ngoài cửa phòng mổ như một bức tượng, không biết đang nghĩ gì. “Anh” Cận Tri Dực lại gân. Cận Tri Thận nghe thấy tiếng gọi, dần dần hoàn hồn, lúc thấy là anh ta thì ánh mắt thay đổi: “Sao chú lại đến đây?” “Em và Tiểu Bảo lo lắng nên đến xem thế nào.” Cận Tri Thận cúi đầu, đối diện với cặp mắt trong veo của Tiểu Bảo mới nhớ ra mình mải lo cho Giang Tiêu Tiêu mà quên mất bé. “Tiểu Bảo.” Anh ngồi xuống, giơ tay vuốt ve khuôn mặt của Tiêu Bảo, khế nở nụ cười: “Con có bị thương ở đâu không?” “Không ạ.” Tiểu Bảo lắc đầu: “Mẹ ôm con chặt lắm, con không bị thương.’ Nghe vậy, Cận Tri Thận nhớ lại cảnh tượng Giang Tiêu Tiệu bị bắn trúng, trái tim anh như bị ai đó đấm một cú thật mạnh, đau đến mức không chịu nổi. “Chị dâu dũng cảm quá.” Cận Tri Dực cảm thán. Đàn ông như anh ta còn cảm thấy kính phục trước hành động xả thân cứu người vĩ đại của chị dâu. Cận Tri Thận đứng dậy, quay đầu nhìn phòng mổ, trầm giọng nói: “Anh thà rằng cô ấy đừng dũng cảm như vậy.” Anh chỉ cần cô và con trai khỏe mạnh, dù mưa gió ra sao cũng phải để anh che chắn mới phải. Thế nhưng lần này, anh lại để cô tự mình mạo hiểm, nói cho cùng vẫn là anh làm chưa đủ. “Anh, tuy chị dâu bị thương, nhưng cũng trở về rồi, dù sao cũng là chuyện tốt.” Góc nhìn của Cận Tri Dực về chuyện này khá khác biệt. Cận Tri Thận nghe anh ta nói mới phát hiện quả thật là như vậy, vốn dĩ bọn họ vẫn không biết Giang Tiêu Tiêu ở đây, bây giờ cô đã tự mình trở lại rồi. Có lẽ đây chính là trong cái rủi có cái may mà người ta nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]