Cỏ dại xung quanh cao quá đầu, vừa hay che phủ cả người Giang Tiêu Tiêu trong đó.
Cô bước nhẹ từng bước một đến gần cây đa lớn kia.
Mỗi lúc một gần hơn.
Xuyên qua kẽ hở của lớp cỏ dại, có thể loáng thoáng thấy được một bóng người đứng dưới cây đa.
Dáng hình rắn rỏi.
Cảm giác quen thuộc ùa về.
Hốc mắt cay cay, cô vô thức cắn môi, đôi mắt nhìn chăm chăm vào bóng dáng ấy.
Là Cận Tri Thận.
Cận Tri Thận nhận ra có một tầm mắt đang nhìn chăm chăm vào mình, anh quay đầu, ánh mắt sắc bén lướt qua bụi cỏ cao hơn đầu người kia.
Giang Tiêu Tiêu lập tức rón rén ngồi xổm xuống.
Cận Tri Thận không phát hiện ra điều gì khác thường, bèn chuyển tầm mắt đi.
Phù!
Giang Tiêu Tiêu thở phào một hơi.
Đúng lúc này, một giọng nói như vịt đực bồng vang lên.
“Chú tịch Cận của tập đoàn Cận thị đúng là khí phách, dám đến chỗ hẹn một mình cơ đấy.”
Giang Tiêu Tiêu thầm kinh hãi, lập tức ngẩng đầu lên nhìn, Thì thấy bốn người đàn ông ăn mặc trông như lưu manh đi về phía Cận Tri Thận.
Đó chắc hẳn là bọn bắt cóc.
Vậy Tiểu Bảo có đi cùng không?
Cô nhìn phía sau lưng mấy người đàn ông đó, cũng không thấy Tiểu Bảo đâu.
Chỉ có bốn người này đến, không dẫn Tiểu Bảo theo, “Con tổi đâu?”
Thấy bọn bắt cóc đến, Cận Trị Thận hỏi về Tiểu Bảo ngay lập tức.
Người dẫn đầu trong số bốn người đàn ông kia cười híp mắt, hỏi: “Tiền đâu?”
Trong mắt Cận Tri Thận chợt hiện lên điều gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-tinh-quai-mami-cua-tui-tu-tui-se-gianh/1685706/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.