Nếu đối phương thực sự nghĩ rằng Tiêu Tiêu vẫn đang ở thành phố Cẩm thật thì đúng là chuyện tốt.
Cứ như thế, Tiêu Tiêu có thể yên tâm sinh sống ở thành phố Nam.
Lục Tranh nghĩ rồi gọi điện cho Giang Tiêu Tiêu.
“Anh.”
Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai, khóe miệng của Lục Tranh bất giác cong lên: “Công việc của em thế nào rồi?”
Giang Tiêu Tiêu nhìn đồng nghiệp vùi đầu làm việc bên cạnh, cười khẽ: “Cũng được ạ”
“Đã thích ứng chưa? Ở chung hòa hợp với đồng nghiệp chứ?”
Nghe ra được sự lo lắng cất giấu trong lời nói của anh, Giang Tiêu Tiêu mỉm cười rạng rỡ hơn: “Anh à, công việc này là anh giới thiệu cho em mà, không tốt sao được ạ?”
Lục Tranh cười to: “Em thích ứng được là tốt rồi.”
Giang Tiêu Tiêu cười, không nói gì.
Hai người bọn họ yên lặng một lúc, sau đó Lục Tranh mới gọi: “Tiêu Tiêu”
“Vâng.”
Lục Tranh chần chừ giây lát rồi mới nói tiếp: “Anh ta đang tìm em.”
Dù Lục Tranh không nói rõ tên, nhưng cô cũng biết anh ta” mà anh, ấy nhắc đến là ai.
Anh đang tìm cô.
Giang Tiêu Tiêu cảm thấy trong lòng khó chịu xót xa, cô bất giác siết chặt bàn tay đang cầm điện thoại.
Cô không nói gì, Lục Tranh cũng biết cô đang khó chịu, anh ấy khẽ thở dài một tiếng, rồi an ủi cô: “Em yên tâm, tạm thời anh ta không tìm được em đâu.”
Chuyện của cô lại còn phải làm phiền đàn anh lo lắng giúp.
Giang Tiêu Tiêu rất áy náy, nhưng ngoại trừ cảm ơn cô không biết nên nói gì khác.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-tinh-quai-mami-cua-tui-tu-tui-se-gianh/1685695/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.