Xe dừng lại, Giang Tiêu Tiêu vội nói: “Chẳng phải anh nói đưa em về nhà ư? Sao lại tới nhà anh?”
Cận Tri Thận chưa kịp trả lời thì Tiểu Bảo đã tủm tỉm cười đáp: “Cô Tiêu Tiêu, nhà ba không phải nhà cô ạ?”
“Tiểu Bảo nói rất đúng.” Cận Tri Thận cũng hùa theo.
Mặt Giang Tiêu Tiêu đỏ bừng lên, câu này gián tiếp biểu đạt họ là người một nhà đúng không?
Không đúng, chuyện quái quỷ gì thế này!
Giang Tiêu Tiêu hắng giọng nói: “Không được, anh đưa em về chung cư thì hơn.”
Giang Tiêu Tiêu cảm thấy ở lại nhà Cận Tri Thận không ổn lắm, mặc dù gần đây quan hệ giữa hai người tiến triển tốt đẹp nhưng…
“Không được, em bị thương cũng là do anh. Bây giờ vết thương chưa lành, anh và Tiểu Bảo không yên tâm để em một mình.” Cận Tri Thận bác bỏ ngay.
“Đúng vậy đúng vậy! Cô Tiêu Tiêu, cô ở lại đây đi mà! Vậy thì con và ba có thể chăm sóc cô thật tốt. Cô ở một thời gian, đến khi nào vết thương khỏi hẳn rồi hẵng đi.”
“Nhưng…”
“Đừng nhưng nhị gì nữa, dù em không ở lại đây thì anh và Tiểu Bảo cũng đến chỗ em.”
Giang Tiêu Tiêu đang bị thương, Cận Tri Thận không thể để cô sống một thân một mình được.
Giang Tiêu Tiêu hơi do dự. Giờ cô đang bị thương, nếu ở chỗ cô thì cô cũng chẳng nấu cơm cho ba con họ được. Vả lại, lẽ nào lại bắt Cận Tri Thận phải ngủ trên sô pha mỗi ngày ư? Như vậy thì càng không ổn. Giang Tiêu Tiêu không thể khuyên nhủ hai ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-tinh-quai-mami-cua-tui-tu-tui-se-gianh/1685633/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.