Giang Tiêu Tiêu ngây người, lập tức sặc nước bọt, ho sặc sụa, thiếu điều nghi ngờ có phải mình bị lãng tai hay không. Cô nói với vẻ khó tin: “Anh anh anh… anh nói gì cơ?”
Cận Tri Thận ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt không thay đổi, anh lặp lại lần nữa: “Tôi nói em lấy tôi đi.”
Giang Tiêu Tiêu cảm thấy cả người không thoải mái.
Thầm nghĩ đang yên đang lành sao anh lại nói một câu gây sốc như thế?
Hơn nữa, cầu hôn theo kiểu tâm huyết dâng trào này là thế nào? “Anh Cận… đừng đùa nữa, chẳng buồn cười tí nào, ha ha ha!”
Giang Tiêu Tiêu cười gượng, đồng thời chăm chú nhìn Cận Tri Thận với hy vọng tìm ra vẻ đùa giỡn trên mặt anh.
Thế nhưng không có, cô không tìm thấy! “Tôi rất nghiêm túc.” Cân Tri Thận trịnh trọng nói.
Giang Tiêu Tiêu rất phiền muộn, thầm nghĩ: Anh nghiêm túc cái gì? Chúng ta mới quen nhau mấy ngày mà anh đã nói đến chuyện lớn cả đời rồi!
Cô cố bình tĩnh lại, hỏi Cận Tri Thận: “Ừm… anh Cận, vì sao đột nhiên anh lại nảy ra ý tưởng này?”
Chuyện lớn như kết hôn phải suy nghĩ kỹ càng chứ, tại sao anh lại thuận miệng nói ra như ăn cơm vậy?
Dường như Cận Tri Thận bị hỏi khó.
Quả thật vừa rồi anh chưa nghĩ kỹ đã nói ra, hoàn toàn là do kích động.
Bây giờ anh có thời gian suy ngẫm nhưng vẫn không nghĩ ra tại sao mình lại có suy nghĩ này.
Vả lại, trước đây anh không có kinh nghiêm nghiệm cầu hôn người khác, sau khi cơn kích động qua đi, anh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-tinh-quai-mami-cua-tui-tu-tui-se-gianh/1685456/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.