Giang Tiêu Tiêu ngây người, lập tức sặc nước bọt, ho sặc sụa, thiếu điều nghi ngờ có phải mình bị lãng tai hay không. Cô nói với vẻ khó tin: “Anh anh anh… anh nói gì cơ?” Cận Tri Thận ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt không thay đổi, anh lặp lại lần nữa: “Tôi nói em lấy tôi đi.” Giang Tiêu Tiêu cảm thấy cả người không thoải mái. Thầm nghĩ đang yên đang lành sao anh lại nói một câu gây sốc như thế? Hơn nữa, cầu hôn theo kiểu tâm huyết dâng trào này là thế nào? “Anh Cận… đừng đùa nữa, chẳng buồn cười tí nào, ha ha ha!” Giang Tiêu Tiêu cười gượng, đồng thời chăm chú nhìn Cận Tri Thận với hy vọng tìm ra vẻ đùa giỡn trên mặt anh. Thế nhưng không có, cô không tìm thấy! “Tôi rất nghiêm túc.” Cân Tri Thận trịnh trọng nói. Giang Tiêu Tiêu rất phiền muộn, thầm nghĩ: Anh nghiêm túc cái gì? Chúng ta mới quen nhau mấy ngày mà anh đã nói đến chuyện lớn cả đời rồi! Cô cố bình tĩnh lại, hỏi Cận Tri Thận: “Ừm… anh Cận, vì sao đột nhiên anh lại nảy ra ý tưởng này?” Chuyện lớn như kết hôn phải suy nghĩ kỹ càng chứ, tại sao anh lại thuận miệng nói ra như ăn cơm vậy? Dường như Cận Tri Thận bị hỏi khó. Quả thật vừa rồi anh chưa nghĩ kỹ đã nói ra, hoàn toàn là do kích động. Bây giờ anh có thời gian suy ngẫm nhưng vẫn không nghĩ ra tại sao mình lại có suy nghĩ này. Vả lại, trước đây anh không có kinh nghiêm nghiệm cầu hôn người khác, sau khi cơn kích động qua đi, anh cũng cảm thấy không ổn. Dù sao câu nói này thật sự là quá qua loa! Bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh. Chẳng qua Giang Tiêu Tiêu không còn bối rối như vừa rồi nữa, cô lắng lặng ngồi đó chờ câu trả lời của Cận Tri Thận. Kết quả là cô đợi một lúc lâu mà không thấy anh nói gì, không khỏi nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ: “Anh Cận này… Lẽ nào vì Tiểu Bảo nên anh mới đột nhiên cầu hôn tôi?” Cận Tri Thận sửng sốt, trầm ngâm chốc lát rồi lên tiếng: “Có lẽ… là vậy.” Lúc nãy nhìn cô bế Tiểu Bảo với nét mặt dịu dàng, anh mới nhất thời không kìm được sự kích động vừa dâng trào. Nghe vậy, Giang Tiêu Tiêu dở khóc dở cười: “Anh Cận, anh không cần phải như vậy đâu, tôi chăm sóc Tiểu Bảo vì tôi thật lòng thích bé. Tôi không nỡ nhìn bé bị thương, không nỡ nhìn bé buồn, cho nên mới làm tất cả những việc này. Tôi chưa từng nghĩ tới việc đòi báo đáp, lại càng không yêu cầu anh… lấy thân báo đáp!” Cận Tri Thận nghe đến câu này, ánh mắt chợt tối sầm: “Em chê tôi?” Giang Tiêu Tiêu ngẩn ra giây lát, sau đó hoảng hốt thốt lên: “Không không không, sao tôi có thể chê anh được chứ? Với thân phận của anh, khắp thành phố Cẩm có không biết bao nhiêu cô gái muốn lấy anh ấy chứ, tôi có tư cách gì mà ghét bỏ?” “Vậy tại sao em lại từ chối?” Cận Tri Thận nhíu mày hỏi, vẻ mặt không vui. Giang Tiêu Tiêu thầm kinh hãi, không kìm được nuốt nước bọt: “Điều này… điều này còn phải nói sao? Tất nhiên là bởi vì quá hoang đường! Chưa nói tới chuyện khác, nói tới chuyện kết hôn trước đi, có rất nhiều vấn đề liên quan, đâu dễ dàng như anh nói?” Hai đầu lông mày của Cận Tri Thận càng nhíu chặt vào nhau: “Ví dụ như?” “Ví dụ như hai người trong cuộc, trước tiên hai bên phải hiểu nhau đã đúng không? Tiếp đó là đặt nền móng tình cảm! Cuối cùng là suy nghĩ của hai gia đình phải không? Tôi nghĩ có lẽ anh không biết trong xã hội thời nay có rất nhiều cặp đôi sắp bước vào cung điện hôn nhân nhưng cuối cùng lại buộc phải chia tay vì ba mẹ phản đối đấy. Đừng nói chi tới gia đình danh giá như nhà họ Cận, coi trọng nhất là vấn đề môn đăng hộ đối. Vì vậy… tôi cảm thấy chúng ta… khụ, hình như… không thể thành đôi được.” Giang Tiêu Tiêu nói một tràng lý lẽ để tác động tình cảm, đến cuối cùng giọng cô nhỏ đến độ khó có thể nghe thấy. Không phải cô cố ý chịu thua mà thật sự là sắc mặt Cận Tri Thận rất khó coi. Cả khuôn mặt sa sầm như bão giông ập đến, nhìn vào khiến người ta run lên vì sợ. Nhưng cô cũng không còn cách nào khác, Đã trót nói ra rồi, lẽ nào phải rút lại? Trong lúc cõi lòng cô đang run rẩy, người đàn ông bỗng lên tiếng: “Tôi sẽ không để xảy ra tình trạng ba mẹ phản đổi, Người tôi thích chỉ có thể là của tôi, ai phản đối cũng vô dụng!” Giang Tiêu Tiêu bị chấn động bởi giọng điệu tổng tài bá đạo của anh, trong lòng thầm nói anh giỏi, anh ngu! “Nhưng mà… vẫn còn nguyên nhân khác nữa.” Cô yếu ớt nói tiếp. Cận Tri Thận tiếp lời: “Ở chỗ tôi, mọi nguyên nhân đều không thành vấn đề, chỉ xem em có đồng ý hay không.” Giang Tiêu Tiêu điện mất. Sao lại vòng trở về rồi hả a a a! Thật ra cô không phải người cứng nhắc, nếu gặp được người mình thích thì dù lên núi đao xuống biển lửa cô cũng dũng cảm vượt qua chứ đừng nói chi đến môn đăng hộ đối. Có điều… sau chuyện xảy ra vào năm năm trước, cô không dám ôm nhiều hy vọng vào tình cảm nữa. Ngay cả thanh mai trúc mã cùng cô lớn lên là Lam Quân Hạo cũng ruồng bỏ cô thì làm sao những người đàn ông khác cần cô được chứ? Càng khỏi nói tới người có thân phận như Cận Tri Thận, nếu như sau này anh biết quá khứ thậm tệ của cô thì chẳng biết sẽ nghĩ thế nào. Cho nên cô tuyệt đối không thể đồng ý! Nhưng lúc này cô thật sự không dám nói lời từ chối, bởi vì sắc mặt Cận Trì Thận cực kỳ khó coi. Do đó, cô đành cố đánh trống lảng: “À thì… Anh Cận, Tiểu Bảo ngủ rồi, tôi thấy không còn sớm nữa, tôi về trước đây. Khụ, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.” Dứt lời cô liền đứng dậy định đặt Tiểu Bảo lên giường. Cận Tri Thận chìa tay ngăn cản hành động của cô: “Bế sang phòng bên đi, ở đây bừa bộn quá, tôi gọi người đến dọn.” Giang Tiêu Tiêu vội rụt tay lại như bị điện giật, lúng túng đáp: “Ô, vâng… Vậy thì đi thôi.” Vừa nói xong cô lập tức xoay người, không dám nhìn anh nữa. Cận Tri Thận im lặng nhìn bóng lưng cô, ánh mắt sâu thẳm đen như mực không thể hòa tan được. Lần đầu tiên trong đời cầu hôn và kết quả là bị từ chối, nếu chuyện này đồn ra ngoài thì có lẽ vô số người sẽ điên luôn. Thế nhưng Cận Tri Thận không hề tức giận. Người phụ nữ anh coi trọng vốn nên khác biệt. Vả lại, quả thật tối nay anh thiếu thận trọng, đã mạo phạm cô, cho nên bị từ chối cũng đáng đời! Anh hít thở thật sâu, xua tan nỗi bực bội trong lòng, sau đó mới sải bước đi sang phòng bên. Đây là phòng của anh. Vì đây là phòng ngủ chính nên rộng hơn, màu sắc chủ đạo trong phòng thiên về gam tối và gam lạnh, song trang trí rất phong cách, quầy rượu cỡ nhỏ, ghế số pha, bàn trà, chiếc giường đôi cỡ lớn cùng với phòng để quần áo và phòng tắm tạo thành một không gian riêng, hoàn toàn đạt tiêu chuẩn phòng tổng thống của khách sạn. Giang Tiêu Tiêu vừa thầm cảm thán đúng là đại gia vừa nhẹ nhàng đặt Tiểu Bảo lên giường, sau đó cẩn thận đắp kín chăn cho bé. Sau khi xong xuôi cô mới vận động gân cốt, vươn vai nói: “Xong rồi, có lẽ tiếp theo bé sẽ ngủ ngon.” “Tối nay em vất vả rồi.” Cận Tri Thận đứng bên cạnh nhìn động tác của cô rồi nói. Giang Tiêu Tiêu mỉm cười lắc đầu: “Không vất vả, việc nhỏ ấy mà. Ừm… Vậy… Không còn chuyện gì nữa thì tôi về nhé?” Cận Tri Thận nhìn ra cô đang nóng lòng chạy trốn thì lại càng không cho cô về. Anh dứt khoát nói: “Muộn rồi, đêm nay em ở lại ngủ cùng Tiểu Bảo trong phòng này, tôi sang phòng khách ngủ. Tối nay thằng bé ngâm nước lạnh, lại ngồi điều hòa, sợ là nửa đêm sẽ bị sốt. Tôi sợ thằng bé tỉnh lại sẽ tìm em.” Giang Tiêu Tiêu ngẩn ra, hơi khó xử: “Không…không cần phải như thế đâu nhỉ?” Đây là phòng anh đó! Hơn nữa chiếc giường kia… có lẽ anh từng ngủ trên đó, vậy thì xấu hổ lắm đúng không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]