Lục Phong lắc đầu bất đắc dĩ, gã đã sớm quen với nề nếp sinh hoạt như vậy rồi, chỉ là ủy khuất bé cưng tưởng rằng gã đang chịu khổ.
Lục Phong nhanh chóng đem quần áo lao động giặt với xà bông rồi vắt lên dây phơi đồ hong khô, ngày mai còn phải dùng đến. Gã làm xong hết thảy, đem những đồ thừa thu dọn, kiểm tra lại công trường không còn việc tồn đọng, sau đó mới cùng cô trở về.
Hai người đều không có xe, thế nên gã dẫn Vu Khiết đến trạm xe buýt. Lúc hai người về tới nhà cũng đã khuya, tầm mười giờ rưỡi tối, bên ngoài một mảng đen mù mịt.
Vu Khiết một đường trở về nhà đều trầm mặc, cô ngồi xuống sô pha với tâm tình khó chịu, nhìn gã nói, “Anh Phong, anh về nhà đi.”
Đã muốn không nói rõ rốt cuộc là lỗi của ai, Vu Khiết luôn cho rằng đó là là lỗi của cả hai, là do bọn họ tự làm tự chịu nhưng nhìn Lục Phong vất vả kiếm tiền như vậy, trong lòng của cô buồn rầu không thôi.
Lục Phong nâng tay sờ cái đầu tròn vo của đối phương, mạnh mẽ đáp trả, “Nói nhăng nói cuội cái gì vậy? Anh có về hay không cũng không phải lỗi của em, là do bản thân anh không muốn trở về.”
Lời nói đầy châm chọc, châm chọc cuộc sống khó khăn bấy giờ của cả hai.
Vu Khiết trừng gã, thầm nghĩ ở công trường khuân vác mà tốt sao?
“Không sao hết, công trình này sẽ kết thúc nhanh thôi. Cuối năm là xong, kết thúc anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-cung-muon-ly-hon/2608703/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.