Dần dần, những cái vuốt ve ấy không còn đơn thuần như lúc đầu nữa, bàn tay lặng lẽ tuột xuống, trượt đến mông thì dừng lại. Lục Phong đợi hô hấp của Vu Khiết trở về bình thường mới bắt đầu đưa tay vào quần nhỏ, ngón tay quỷ quyệt vờn quanh một vòng tròn, chưa được bao lâu đầu đã chọt nhẹ vào động nhỏ yếu ớt. Gã nuốt nước miếng cái ực, nhịn không được muốn đút vào trong thật thanh, nửa đầu ngón tay đã ở bên trong liền nghe thấy tiếng ‘ư ử’ đầy khó chịu của cô đang vặn vẹo thân thể.
Lục Phong không biết đã nín thở từ lúc nào, cả cánh tay cứng đờ không dám động, đầu ngón tay cũng không chịu đi ra.
Vu Khiết đang chìm đắm trong giấc mộng ngọt ngào, nhưng cô cảm thấy có cái gì không đúng lắm, mắt muốn mở nhưng trạng thái vẫn mơ màng chưa kịp tỉnh táo.
Lục Phong bất đắc dĩ đành phải rút ra, tay lại lần mò lên trên lưng tiếp tục gãi ngứa cho cô.
Bé cưng của gã quá mẫn cảm! Làm chuyện lén lút này quả nhiên không tốt lắm, tốt nhất nên làm khi cả hai đều đang tỉnh. Ánh mắt trở nên âm u khó lường, bàn tay lại không an phận vòng lên sờ phía trước.
Tay Lục Phong rất thích hợp để gãi ngứa nhưng khi sờ phía trước lại không thoải mái một chút nào. Vu Khiết khó chịu gầm gừ, chăn trên người cũng bị cô đã văng xuống, trò đùa giỡn như vậy khiến người đang ngủ cũng phải bật dậy, mở to mắt cảnh cáo.
“Lục Phong!”
Gã không vì lời cảnh cáo của Vu Khiết mà chùn bước, cúi đầu muốn hôn hai điểm nhỏ trước ngực, bàn tay hư hỏng không hề dừng lại hành động sờ nắn quá trớn.
Vu Khiết không ngủ được ngủ trở nên khó ở, hừ một tiếng liền động thủ quyền đấm cước đá. Gã đối với bộ dạng hung hăng của vợ nhỏ đã sớm quen, một tay chụp lấy cả hai tay của cô rồi để lên đầu.
Vu Khiết tránh không được liền thở phì phò tức giận, Lục Phong được nước lấn tới càng làm càng nhanh. Cô trước giờ đều không thể đánh trả đối phương, khó nhịn vặn vẹo hai chân dùng sức muốn đá nhưng lại bị gã chặn lại không cho động. Đến khi cô nhịn không được liền khóc nức nở, gục đầu chôn vào ngực gã, ở trong lòng gã run rẩy.
Lục Phong không đành nhìn vợ nhỏ khổ sở liền buông lỏng tay ra ôm lấy cô, một tay còn lại cũng không hề nhàn rỗi, dồn dập xoa nắn từng tấc da tấc thịt non mịn rồi đem cô ôm chặt vào lòng.
Vu Khiết dựa vào lòng gã thở dốc, bởi vì bị tập kích bất ngờ mà thần trí giờ đây của cô cứ mơ mơ màng màng không chút tỉnh táo, quần áo cũng sớm bị cởi ra.
Lục Phong dùng áo ngủ trực tiếp lau nước mắt cho đối phương, đợi đến khi lau xong vẫn chưa thấy thanh tỉnh. Ánh mắt cô như chứa một tầng hơi nước, gã nhìn thấy liền run tay sờ lên khóe mắt ướt át kia, chịu không nổi dùng tay lướt xuống mũi rồi đến môi. Cô lắc đầu muốn vùng ra nhưng lại bị gã kìm chặt, không buông tha mút mát lại lấy hai đầu ngực nhạy cảm.
Vu Khiết khó nhịn liên tục rên rỉ, hai tay nắm chặt tóc gã, muốn tránh lại tránh không thoát, toàn thân nhũn ra như bún. Cô dùng tay bấu chặt lấy ga giường, thanh âm rên rỉ đứt quãng đầy mê người. Mấy ngày nay đều là gã mang cô ra khiêu khích trêu đùa, một chút sức mạnh phản kháng đều không có.
Vu Khiết nghẹn đến mức nước mắt đều tuôn ra, cảm thấy gã thật quá đáng toàn khi dễ cô, rốt cuộc chịu không nổi hét lớn.
“Không cần, em không cần! Anh Phong, mau thả em ra!”
Nghe thấy thanh âm nức nở đầy ấm ức của đối phương, Lục Phong có chút thanh tỉnh, ngước nhìn gương mặt đẫm đầy nước mắt của cô.
Vu Khiết hít lấy hít để điều chỉnh lại hô hấp, khóe miệng run rẩy cùng ánh nhìn ướt át, bộ dạng ủy khuất y hệt vật nhỏ thường bị người khác khi dễ. Gã không nhịn được gục xuống bờ vai cô, sau đó dùng sức ôm chặt cô vào lòng rồi thở một hơi thật dài.
Bị thân thể to lớn của Lục Phong đè nặng, Vu Khiết tâm sinh ra chút sợ hãi, kịch liệt giãy dụa. Gã không vội mà càng thêm ghì chặt người trong lòng, ghé vào tai cô thở dài an ủi, “Cục cưng ngoan, đừng nháo! Do anh không nhịn được, là lỗi của anh, anh xin lỗi.”
“Buông… buông em ra.” Vu Khiết thở hổn hển muốn thoát khỏi vòng tay của đối phương.
“Cục cưng, một chút, cho anh ôm em một chút nữa thôi!” Lục Phong một tay ghì chặt không cho cô trốn.
Cả người Vu Khiết đều bị Lục Phong ôm chặt, hiện tại chỉ có thể hổn hển thở dốc. Lục Phong dùng khăn lau đi cơ thể ướt đẫm đầy mồ hôi của cô, nhưng cô vẫn không ngừng nháo, gã thở dài lại đem cô ôm vào lòng dỗ dành, “Ngoan, ngủ đi nào, ngày mai em còn phải đi làm nữa.”
“Nếu biết ngày mai em phải đi làm, sao anh còn làm nữa?” Vu Khiết tức giận cực kỳ, cô cảm thấy vô cùng ủy khuất, hướng vào mặt gã quát, “Lần sau anh không được làm như vậy lúc em đang ngủ, đã biết chưa?”
Lục Phong dạ dạ vâng vâng giả vờ đồng ý, dỗ dành người trong lòng.
Vu Khiết vẫn chưa hết giận, hùng hổ đuổi gã, “Từ ngày mai anh ra ngoài phòng khách mà ngủ.”
Gã ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Vu Khiết cắn răng rống, “Mốt có muốn làm gì thì cũng vào phòng vệ sinh mà giải quyết.”
Gã chỉ có thể gật gù.
Vợ nhỏ giận dỗi giằng ra khỏi người gã, nhìn là biết tên khốn này đang gật đầu lấy lệ!
Mỗi lần chuyện như vậy xảy ra, Vu Khiết đều đuổi Lục Phong sang chỗ khác ngủ nhưng sáng hôm sau khi tỉnh dậy đều thấy gã nằm bên cạnh cô từ lúc nào. Cô bắt gã tự mình giải quyết, gã nhất quyết không chịu, mỗi lần đều đè ra khi dễ cô suốt một buổi tối.
Chính là gã có nghe nhưng không hề để ở trong lòng!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]