Đậu Tranh cảm thấy khó chịu.
Cực kì khó chịu.
Loại tâm tình này xuất hiện lúc y còn niên thiếu, đại khái là bởi thời kỳ trưởng thành ảnh hưởng, tuy biết rằng mình được người ta hảo tâm nhận nuôi, hẳn là phải biết điều một chút, nhưng trên thực tế y cũng không ý thức được là mình đang ăn nhờ ở đậu, trái lại còn hung hăn càn rỡ, có thể cầm gậy gộc, khi thế hung ác cùng người ta kết bè phái đánh nhau.
Sau Đậu Tranh lại nghĩ, khi đó chắc là muốn hấp dẫn lực chú ý của ba mẹ nuôi hiền lành dịu dàng đi. Phương thức thu hút chú ý có nhiều loại, Đậu Tranh không tính là thông mình, chọn cái loại phương thức bết bát nhất. Y ở trường học tập không siêu việt. Mỗi khi Đậu Tranh phạm lỗi, ba mẹ sẽ dùng một loại nhãn thần nhìn hắn, cái loại ánh mắt này không cho Đậu Tranh thấy ấm áp, nhưng khi đó, mọi sự chú ý đều tập trung lên người y.
Vì vậy Đậu Tranh càng kiêu ngạo, bảo mẫu của Đậu gia nhìn không nổi, có một lần len lén nói với dì nhà bên: "... Dù sao cũng không phải ruột rà. Đậu tiên sinh một nhà trí thức, hào hoa phong nhã dù gì cũng không sinh được kẻ phản kịch như thế. Còn là cái loại xấu xa kia..."
Đậu Tranh nằm trên giường, vuốt điện thoại di động mới vừa được Cố Khái Đường cầm trong tay. Y tới cái tuổi này, hồi tưởng lúc niên thiếu, rốt cuộc hiểu được cái cảm giác dằn vặt y đến mất ngủ gọi là gì.
Y vô cùng, vô cùng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-than-ai/32086/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.