Lúc đó Cố Khái Đường cũng không để ý bệnh trạng của Lưu Hạo Nhiên cho lắm, bởi vì biểu hiện của ông quá mức bình thường, suy nghĩ của ông vẫn rõ ràng minh mẫn, tinh tế thỏa đáng, giảng bài trầm bổng du dương, âm vang hữu lực, không nhìn ra một chút nào không ổn. Hơn nữa Cố Khái Đường trước đây cũng từng vì quá mức mệt mỏi mà cảm mạo nóng sốt, nghĩ chỉ cần vài ngày truyền dịch là tốt rồi.
Khi đó những gì Cố Khái Đường có thể làm được chỉ là khuyên Lưu Hạo Nhiên hãy nghỉ ngơi nhiều, chỉ là ông không nghe lời, Cố Khái Đường cũng không có cách nào.
Đợi đến tháng sáu, khí trời liền trở nên nóng bức không gì so được, trong phố lớn ngõ nhỏ đều vang lên tiếng than thở "Nóng", "nóng quá".
Hôm nay chính là ngày lễ tốt nghiệp của Cố Khái Đường, mới sáng sớm Đậu Tranh đã cho Tiểu Dã mặc quần yếm, đội nón che nắng màu xanh nhạt, bởi vì Tiểu Dã còn nhỏ, nhìn qua cứ như bé gái.
Đậu Tranh kéo kéo áo cho bé con, nói với Tiểu Dã: "Đến trường học của thúc phụ thì không được chạy loạn, cũng không được nói chuyện lớn tiếng."
Tiểu Dã vừa "dạ" vừa gật đầu như giã tỏi, Đậu Tranh vỗ vỗ cái mông bé con: "Đi thôi."
Cố Khái Đường lần này chính là đại biểu ưu tú của lễ tốt nghiệp, mặc quần áo trang trọng là một bộ tây trang màu đen, thấy Tiểu Dã mặc quần áo đáng yêu, liền tiến đến nắm tay bé con.
Tiểu Dã nắm chặt tay Cố Khái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-than-ai/2353673/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.