Học tỷ kéo đứa nhỏ chạy tới, thấy Tiểu Dã khóc đến đau lòng, "Ai u" một tiếng, giật nhẹ ống tay áo Cố Khái Đường, nói: "Đừng trách Tiểu Dã, bé nói phải đi tìm em. Chúng ta không phải đã nói sẽ cùng đến nhà ăn sao, chị nghĩ em sắp tới đây, sợ bé một mình đi lạc mất nên không đưa bé về bên kia..."
Cố Khái Đường âm thầm thở dài, lắc đầu.
Học tỷ không có số di động của Cố Khái Đường, hơn nữa Tiểu Dã vô cùng nghe lời, bề ngoài đáng yêu, chơi với học tỷ và bé con nhà học tỷ rất vui, cho nên cô mới quên thời gian, cho đến khi nghe phát thanh tìm người mới vội vàng bấm số di động của Cố Khái Đường.
Nếu như để một mình Tiểu Dã đến hội trường, đứng yên ở đó thì có thể rất nhanh đã tìm được người, cũng sẽ không gấp như thế. Đi theo bên người học tỷ tuy rằng an toàn, nhưng ai lại ngờ đến chuyện học tỷ quên liên lạc với Cố Khái Đường trước đâu? Hại người nhà lo lắng đến thế.
Học tỷ biết việc này chính là mình làm sai, thấy Tiểu Dã bị Đậu Tranh dạy dỗ khóc lên, vội vàng bước đến, nói: "Xin lỗi, tôi quên mất phải gọi cho Tiểu Cố..."
Đậu Tranh mắt lạnh lùng nhìn Tiểu Dã, cũng không để ý vị học tỷ kia, lặp lại: "Bảo con đứng đó chờ, con chạy đi đâu?"
Nước mắt Tiểu Dã tí tách rơi trên quần áo, bé con khóc nói: "Con muốn.... đi chơi với chị gái."
Nhưng thực tế là học tỷ bảo Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-than-ai/2353669/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.