Chương trước
Chương sau
Các con muốn yêu, hai chúng ta cũng không phản đối. Nhưng, nếu như muốn kết hôn, phải nói trước với chúng ta. Ta cất hộ khẩu của con, tiểu tử con mà dám trộm hộ khẩu lặng lẽ đem đi chứng chỉ, ta và cha con nhất quyết không tha cho đâu”
“Con biết, chuyện kết hôn đương nhiên phải cùng các con nói chuyện.
Bất quá, cũng sắp tới rồi. Mẹ cũng chuẩn bị tâm lý đi” Lê Tiến Minh nói đến đây, ghé mắt mắt nhìn Tống Ân, giống như đang thử thăm dò cô.
Tống Ân giả vờ nghe mà không hiểu, cúi đầu ăn canh.
Dù là chuyện kết hôn, hay chuyện bà Lê thay đổi thái độ đều khiến cô có chút bất ngờ.
Cô không có chuẩn bị tâm lý.
Chỉ là…
Nếu như quả thật kết hôn, rồi gả cho anh, tựa hồ cũng không phải là chuyện gì xấu.
Chỉ là…
Nếu như cô thật sự vĩnh viễn không thể mang thai thì sao?
Tống Ân đang suy nghĩ, người làm từ bên ngoài tiến đến, thấp giọng nói: “Thưa bà, Cô Tống tới. Bây giờ cô ấy đang chờ bà ở nhà chính” Cô Tống?
Tống Ân hoàn hồn, vô ý thức ngẩng đầu. Cùng họ, cô không khỏi có chút mẫn cảm.
Trần Phương Linh nhìn con trai, Lê Tiến Minh nói: “Mẹ đi gặp khách đi, một lát nữa con đưa Tống Ân về”
“Cũng tốt. Cơm nước xong xuôi rồi nói sau” Bà Lê quay đầu nói với người làm: “Để cô Tống kia đợi ở đó” Ngữ khí, so trước đó đã lãnh đạm rất nhiều, bên cạnh ăn canh còn nhịn không được nói thầm: “Cũng không biết tại sao lại không hiểu chuyện như thế, lúc nào đến không đến, lại đến đúng lúc ăn cơm” Kể từ khi biết Tống Trinh giả mạo Tống Ân, muốn gả vào nhà họ Lê, Trần Phương Linh đã chán ghét Tống Trinh tới cực điểm.
Thấy thế nào cũng không vừa mắt.
Trước kia còn cảm thấy Tống Trinh hiền lành hiểu chuyện, nhưng bây giờ nhìn lại cảm thấy so với Tống Ân thì cô ta quá nhỏ mọn.
Nhan sắc cũng không bằng Tống Ân ngày thường.
Tống Ân có gương mặt xinh đẹp thì khỏi nói, còn rất có vượng phu chỉ tượng, càng xem càng thấy vừa mắt.
Một bữa cơm, Trần Phương Linh nhìn Tống Ân tới mấy chục lượt.
Tống Ân ở ngành giải trí đã lâu, trường hợp nào cũng đã trải qua, đã sớm lão luyện. Nhưng bây giờ bị bà Lê nhìn như vậy, vẫn là thấy không được tự nhiên.
Cơm nước xong xuôi, để đũa xuống, cô lặng lẽ thở phào.
Tạm biệt bà Lê, Lê Tiến Minh đưa cô về nhà. Vừa lái xe, anh vừa hỏi: “Có căng thẳng quá không?”
“Cũng không. Nhưng…..” Tống Ân ghé mắt nhìn: “Vì sao thái độ của bà ấy lại khác trước đây thế?”
“Mẹ tôi là người như thế đấy. Chỉ cần cùng bà nói chuyện, là có thể giải hòa” Lê Tiến Minh liếc nhìn cô, mắt sắc thâm trầm, nói: “Những lời mẹ tôi nói trước kia, em đừng để bụng. Bà không phải cố ý muốn làm tổn thương em: Tống Ân nhếch môi, nhìn dáng vẻ của anh, lắc đầu: “Em đã không nhớ rõ nữa rồi. Thật sự, trong lòng em cũng không trách bà, bà nói với em như vậy cũng là vì muốn tốt cho anh” Lê Tiến Minh nghe cô nói như vậy, tâm tình cũng thoải mái hơn.
Xem ra, tương lai anh cũng không cần quá lo lắng quan hệ mẹ chồng nàng dâu. Hai người họ đều là người thông tình đạt lý.
“Buổi sáng chuyện chúng ta nói, để em suy nghĩ thêm, em hãy nhớ trong lòng” Lê Tiến Minh vừa giữ tay láivừa nói chuyện với Tống Ân.
Tống Ân biết anh đang nói cái gì, trong lòng nổi lên tia ngọt ngào.
Loại cảm giác này, rất kỳ quái.
Trước kia ở cùng Lê Tiến Thành, mặc dù cũng đã từng nói chuyện kết hôn, nhưng lúc đó là giống thuận theo tự nhiên hơn, tâm tình không có kích động như bây giờ.
“Em biết rồi, em sẽ nghiêm túc cân nhắc xem” Tống Ân nhướng mày, nhớ tới chuyện gì đó, lại nói: “Chẳng phải, vừa nãy mới nghe người làm nói về việc có khách đến nhà là cô Tống, sắc mặt anh cũng không được tự nhiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.