Chương trước
Chương sau
Ngược lại, Lê Tiến Minh lại cảm thấy phiền muộn, đau đầu.
Anh biết rằng với tính tình này của cô, muốn lấy cô là chuyện không hề đơn giản.
Hai người nắm tay nhau đi xuống lầu, đến phòng ăn. Bà Lê đã ngồi sẵn đợi, đồ ăn đã được bày biện lên bàn.
Tống Ân có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn vui vẻ chào hỏi.
Vốn cho là bà Lê sẽ thấy khó chịu.
Thậm chí, đuổi cô ra khỏi nhà, không cho dùng bữa cũng rất có khả năng, nhưng kết quả lại là……
Bà ấy lại nói: “Tranh thủ thời gian ngồi đi. Lúc này cũng không còn sớm nữa rồi, mau ăn cơm trước đi” Ách?
Đông Ân nghỉ ngờ, mắt liếc nhìn Lê Tiến Minh, anh không để ý chỉ thay cô kéo ghế, đẩy cô ngồi xuống.
Không quên nói nhỏ một câu: “An tâm. Có tôi ở đây, không xảy ra chuyện gì đâu” Lê Tiến Minh ngồi xuống bên cạnh Tống Ân, đối diện với mẹ. Anh hoàn toàn không để ý ánh mắt của mẹ, liên tục gắp thức ăn cho Tống Ân.
“Em gầy quá, ăn nhiều một chút.
Vũ Uyên nói em thích ăn đậu phải không?” Anh vừa gắp thức ăn, vừa hỏi.
“Ừm” Tống Ân gật đầu. Liếc nhìn bà nhanh chóng không muốn bị bắt gặp, thấy bà không hề nổi cáu trước hành động nhiệt tình của con trai, cô nhiều ít cũng thở phào.
Không nghĩ tới, bà Lê lại trách mắng con trai: “Con mà nói sớm con bé thích ăn đậu, thì ta đi nói với phòng bếp từ sớm để làm rồi. Tại con không nói hôm nay mới không có làm. Cô Tống, những món này đều là Tiến Minh bình thường thích ăn, con nếm thử xem, nhìn có phải là dễ ăn không” Tống Ân hơi kinh ngạc.
Là ảo giác của mình sao, bà Lê chẳng những không thờ ơ, lạnh lùng như lần trước mà dáng vẻ còn ngược lại… có chút hơi nhiệt tình.
Còn đang ngẩn người, Trần Phương Linh đã cầm thìa múc đồ ăn cho Tống Ân, gắp cho cô một bát đầy, thúc giục: “Mau ăn thử xem” Tống Ân có chút thụ sủng nhược kinh. Nhìn bà Lê một chút, nếm thử một miếng, gật đầu: “Rất ngon ạ” Kỳ thật hương vị ngon như thế nào, cô không hề nếm ra.
Bởi vì tất cả suy nghĩ của cô đều tập nghĩ xem bà Lê làm vậy là có ý gì.
“Ăn ngon là được. Ta biết con là minh tinh đều ăn mấy món thanh đạm, cho nên cũng có dặn dò đầu bếp nấu theo khẩu vị thường hay làm. Nếu con cảm thấy vị còn nặng, có thể đến nhà bếp dặn thêm”
“A… Không có, thế này là vừa rồi ạ” Tống Ân đáp, ghé mắt nhìn Lê Tiến Minh.
Lê Tiến Minh biết cô đang nghĩ gì, cười, nghiêng mặt lại, ghé sát tai cô “Kỳ thật mẹ tôi là người rất tốt, tôi đã nói mẹ đừng xen vào chuyện của chúng ta, mẹ tin rồi. Em cứ chờ thử xem, lát nữa mẹ sẽ xin lỗi em” Tống Ân vẫn bán tín bán nghỉ.
Thế nhưng, anh mới nói xong, bà Lê bên kia đã mở miệng.
“Cô Tống, kỳ thật lần trước giữa hai chúng ta có chút hiểu lầm. Lần trước ta nói con như vậy, sau đó nghĩ lại, thật sự trong lòng cảm thấy rất có. Bà Lê như vậy, làm cho Tống Ân càng thêm thấp thỏm, lo lắng.
Chỉ dám nói: “Người cứ gọi con là Tống Ân là được rồi ạ”
“Tốt. Vậy ta gọi là Tống Ân. Tống Ân chuyện lần trước, con cũng đừng để ở trong lòng. Sự hiểu biết của ta đối với con đều là đến từ truyền thông, cho nên mới nói những điều không phải đó.
Sau này, Lê Tiến Minh nói với ta chuyện của con, ta mới biết là ta hiểu lầm con.
Tóm lại, hiện tại hai người các con hẹn hò, yêu đương, ta cũng sẽ không phản đối” Bà Lê nói như vậy, Tống Ân ngược lại có chút lung túng, không biết nên tiếp lời như nào.
Lê Tiến Minh từ dưới gầm bàn, nắm chặt tay Tống Ân. Nhìn mẹ một chút: “Mẹ, chuyện đều đã giải quyết xong, vậy chúng con hẹn hò, mẹ cũng không có ý kiến gì? Phải không?
Tân Trân Linh lườm một cái.
Tiểu tử này rõ ràng chính là cố ý.
Biết rõ bà hiện tại sẽ không phản đối bọn nó nữa vậy mà còn cố tình hỏi.
“Ta và cha con đã bàn bạc qua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.